Truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Chương 107
Hy Nguyệt nhìn bộ váy anh đang cầm thì chỉ cười gượng. Nó còn kín hơn cá chữ kín. Đầm dài qua gối, tay dài đã thế còn cao cố. Nhìn cò có vẻ không thích, Lục Lãnh Phong lại nói thêm
-Hay là anh mua cả cửa hàng này cho em, không can phải lựa tới lựa lui
-Không được lãng phí tiền nhưvặy
ở cửa hàng thời trang một buổi cuối cùng cũng chọn ra mấy bộ vừa ý. Sau đỏ, câ hai cùng dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng chuyên phục vụ món Pháp
câ hai cùng ăn trưa cùng nhìn ngâm toàn cảnh thành phố từ trên cao. Đòi mắt Hy Nguyệt hạnh phúc, ý cười nhìn anh
-Em ước gì chúng ta sẽ mãi mãi như thế này
-Đưong nhiên là sẽ như thế này mãi mãi rồi. Ngày tháng đau khổ đã qua, sau này chúng ta chỉ có vui vẻ và hạnh phúc
Tối hòm ấy
Sau khi ăn tối xong, Hy Nguyệt đã nhanh chóng đi lèn lầu còn anh thì phải bận xử lý còng việc ở thư phòng
Hy Nguyệt đi đi lại lại chờ anh trở vẽ phòng như có chuyện quan trọng cần làm nhưng đợi mãi cũng chắng thấy. Cuối cùng cô đành phải đi qua thư phòng cúa Lục Lãnh Phong
Anh chăm chú xem tài liệu mà không biết bây giờ đã hơn mười giờ. Lúc Hy Nguyệt bước vào thì anh vẩn còn làm việc. Cò nhẹ nhàng bước đến khẽ nói với Lục Lãnh Phong
-Óng xã, chúng ta về phòng ngủ đi
Vừa nghe Hy Nguyệt nói, anh vội nhìn sang đồng hồ. Đã trề như vặy rồi sao? Thế là Lục Lãnh Phong bỏ lại hồ sơ sang một bên rồi cùng cò trở về phòng ngú
Vừa bước vào trong, Hy Nguyệt vội đóng chặt cửa sẵn tiện khóa luôn chốt. Sau đó, cô lại chủ động ôm lấy Lục Lãnh Phong
-Em không muốn ngủ nữa
-Hủm
Anh đưa ánh mát khó hiếu nhìn Hy Nguyệt
-Đêm nay…chúng ta cùng thức có được không?
Nói rồi, cò cởi áo choàng bên ngoài xuống đế lộ ra chiếc áo ngủ vò cùng gọi cảm. Sau đó, liền kéo Lục Lãnh Phong đi đến bên giường
Anh nhất thời không thích ứng được với hành động của Hy Nguyệt ấp úng hỏi cô
-Vợà…em…
Cò không đế anh nói thêm, bèn đưa ngón trỏ đặt lên mõi Lục Lãnh Phong
Từ nãy đến giờ, người chủ động chính là cò. Hy Nguyệt đẩy ngã anh xuống rồi với lấy chiếc khăn lụa được chuẩn bị từ trước trên tủ đầu giường. Sau đó, đem nó mà trói lấy hai tay Lục Lãnh Phong
Vì là 1‘ân đầu chủ động thê’ nên cò có chút lúng túng, không biết làm gì. Hy Nguyệt đành bât đầu từ mòi anh. Cò cúi xuống đặt lên mõi Lục Lãnh Phong một nụ hỏn rồi khẽ thì thầm bên tai anh bâng một giọng đầy mê hoặc
-Chồng à, em muốn sinh con
Nụ hòn vụng về của Hy Nguyệt làm anh có đôi chút khó chịu. Lục Lãnh Phong đành phải tựtháo lấy chiếc khăn ra khỏi tay mình, lộn người vật Hy Nguyệt nầm dưới thân. Bỗng chốc anh từ thế bị động đã trở thành người chủ động
Anh từ từ hôn lấy mòi Hy Nguyệt. Cô dần cám nhận được đầu lưỡi cúa Lục Lãnh Phong đang tiến vào khoang miệng. Bị anh hòn đến mơ màng đầu Ốc, chiếc đầm ngủ trên người cũng đã bị lột sạch từ lúc nào
-ưm…Lãnh Phong…tát đèn đi anh
-Không cần, anh muốn nhìn em thật kỹ
Giọng cô nỉ non nói khẽ vào tai anh. Vừa dứt lời, Lục Lãnh Phong liền căn nhẹ vào vành tai Hy Nguyệt khiến cò khẽ rên lên một tiếng
-Ư..um…ưm…
Lục Lãnh Phong cũng nhanh chóng cời nốt quần áo trên người mình. Bàn tay cứng rân không yên vị mà xoa nân đòi gò bồng. Hy Nguyệt dang cánh tay thon dài vòng qua cổ, luồn vào trong mớ tóc ngân của anh
-Ưm…Lãnh Phong…
-Bảo bối, anh vào có được không?
Hy Nguyệt không đáp mà chỉ khẽ gật đầu, đưa đòi mât long lanh ngước nhìn Lục Lãnh Phong
Anh dịu dàng tách hai đùi Hy Nguyệt ra, từ từ nhích người tiến vào bèn trong, cò theo phản xạ mà quặp hai chân vào ngang hòng Lục Lãnh Phong
-ưm…um…
Bên dưới anh luân động nhẹ nhàng, từng nhịp va chạm lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm làm cơ thế cả hai như muốn vỡ tung. Bỗng nhiên, Hy Nguyệt lại thỏ thẻ với anh bâng giọng điệu đầy mé người
-Em muốn…chủ động…ưm
Lời Hy Nguyệt vừa dứt, Lục Lãnh Phong đã nhanh chóng đối tưthế. Anh xoay người đế Hy Nguyệt phía trẽn còn mình nầm xuống
-Em tiếp tục đi
Hy Nguyệt gục đầu vào vai Lục Lãnh Phong, đỏ mặt làm theo lời anh nói. Khẽ nâng cơ thể lèn, Hy Nguyệt một tay che đi nơi đầy đà, một tay chống lên ngực anh để làm điểm tựa rồi bât đầu luân động
Xem ra việc này lại khó hon so với những gì Hy Nguyệt tùng tưởng tượng
-Em…em không thích tư thế này…a
Anh lại một lần nữa xoay người đặt cò nâm dưới thân, tiếu đệ một lần nữa lại đi vào bên trong. Lục Lãnh Phong gạt đi vài sợi tóc dính trên mặt cho Hy Nguyệt rồi thì thầm vài tai cò
-Xem ra em vẫn thích năm dưới hon
-Lãnh Phong em…mệt lâm…cho em nghi một lát đi…ưm…a
Tay anh xoa nân một bén ngực Hy Nguyệt, đoạn còn vân vê nụ hoa phía bên trén, Lục Lãnh Phong cất giọng trầm thấp nhìn cõ
-Bảo bối, không phải em muốn sinh con sao?
-Nhưng em mệt…chúng ta…nghỉ một lát đã…a
Giọng cò nỉ non cầu xin thế nhưng bên dưới Lục Lãnh Phong vần cứ ra vào đều đ‘êu
-Mới có ba mươi phút mà đã muổn nghỉ. Lần sau phải huấn luyện thế lực thèm cho em rồi
Khi đã đạt đến cao trào, Lục Lãnh Phong gầm lèn một tiếng rồi phóng thầng thứ chất lỏng trâng đục vào người bên trong Hy Nguyệt
Thế nhưng, sức lực của anh lại quá trâu bò. câ một đêm, mặc kệ cò nỉ non câu xin nhưng Lục Lãnh Phong không biết đã bao nhiêu lần mà đè Hy Nguyệt ra ăn sạch
Đến gần sáng, cõ không thế chịu được nữa mà ngủ thiếp đi. Anh ôn nhu hõn lên trán Hy Nguyệt fôi bế cô đi thầng vào phòng tâm
Sáng hóm sau
Vừa cựa mình thức dặy, gương mặt tuấn mỹ cúa người đàn ỏng liền thu vào tầm mât. Sau một đêm dài vặn động, bẽn dưới lại truyền đến cám giác đau rát. Hy Nguyệt bực tức mà véo mạnh vào má anh
-Em nói là sinh con nhung ai cho anh hành em cả một đêm chứ?
Lục Lãnh Phong chụp lấy tay cò, giọng vần còn ngái ngú nói
-Bảo bối, sao em lại nỡ véo vào gương mặt đẹp trai của chồng mình?
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Lục Lãnh Phong lại vang lên. Là Tiểu Giang gọi đến, anh lười biếng mà nhấc máy
-Chủ tịch, tám giờ sáng hòm nay của buổi họp cổ đòng…