Truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Chương 41
-Không có gì đâu, cậu cứ lái xe đi
Không gian cứ thê’ rơi vào im lặng, thấy tình hình trước mât Tiểu Giang châc chân hai người này đã xảy ra vấn đề, cậu lén tiếng nói thêm
-Trước kia xảy ra vài chuyện nên tính tình của Lục tống có chút ngang ngược, kiêu ngạo. Tính cách đỏ đâu phải ngày một ngày hai mà thay đổi được phu nhân cò cũng nên thòng câm cho ngài ấy một chút
Tiểu Giang đã hết lời, Hy Nguyệt cũng chỉ cười nhạt. Dù có chuyện gi thì cũng đâu vì thế mà Lục Lãnh Phong có cái quyền làm nhục cò, hạ thấp tự tõn của Hy Nguyệt
-Cậu cũng về cõng ty đi, không khéo anh ta trừ lưong đấy
Xe cũng dừng lại trước cống biệt thự, cò nói với Tiểu Giang rồi mở cửa bước xuống, đi vào trong
-Phu nhân, sao hôm nay cò về sóm vậy?
Đi vào đến cửa chính, Lâm quản gia thấy cò hơi thác mác hỏi
-À con hơi mệt nên về sớm một chút thòi
-Vặy cò nghỉ ngơi cho khỏe, có gì cứ gọi tòi
-Dạ con biết rồi
Mỉm cười với quản gia rồi đi tùng bước lên lầu, vừa vào phòng cò đã đi ngay đến vali quần áo lấy ra một bộ rồi đi thẳng vào nhà tâm đóng cửa lại
Hình ảnh về cuộc hoan ái lúc nãy cứ hiện lên trong đầu Hy Nguyệt, cò mở nước từ vòi xịt, xịt khâp cơ thể mình cố gâng kì cọ thật kĩ từng chồ, từng chổ một. Làn da tráng nõn đỏ ủng lên sau đó võ lực ngồi thụp xuống nền gạch lạnh lẽo
Vòng hai tay õm lấy chân, gục mặt xuống nức nờ. Khi chỉ có một mình cõ mới dám khóc như vậy, khóc thật lớn, thặt to
Cò lại nghĩ có phải vì nợ tiền nén anh mới đối xử như vậy không. Nếu là vậy thì cõ phải mau chóng kiếm tiền trá cho anh nhung ý nghĩ đó lại nhanh
chóng vụt tât
Hy Nguyệt làm gì số tiền nhiều đến như vậy đột nhiên cõ lại nhớ đến kế hoạch một tháng tới có thể sẽ hợp tác với Vương thị nhưng mà hai bên vẫn chưa kí hợp đồng
-Vương Huy
Hy Nguyệt tự lấm nhấm với bản thân. Phải rồi là Vương Huy, có sẽ tìm Vương Huy nhờ anh ta kí hợp đồng. Nếu như vậy châc chân Lục Lãnh Phong sẽ trừ nợ cho cô
Cò ở trong nhà tâm tận ba mươi sau đó mới bước ra. Hy Nguyệt định chợp mât một chút nhưng lại không tài nào ngủ được, cò đến bên cửa sổ kéo tầm rèm sang một bên nhìn ra ngoài một lúc
Hy Nguyệt quyết định sẽ đi dạo xung quanh khu vườn trong biệt thự bởi vì từ lúc ở đây đến giờ cò cũng chưa tùng một lần ra đó
Sân vườn không ngờ lại rộng thế này, cò cứ tiến tùng bước tham quan. Cuối cùng dùng lại ở vườn hoa, nơi biết bao nhiều loài hoa đang đua nhau
khoe sâc. Nhìn không nhầm thì còn có cả cấm tú cầu
Sở dĩ cô thích cấm tú cầu vì sự chuyến màu kì diệu trên cùng một hoa của nó, không những thế màu xanh nhạt của tú cầu còn khá giống với tóc cò nữa
Nâng chiều chiếu rọi vào thân thê’ mảnh mai, tuyệt mĩ càng làm khung cảnh trở nên thơ mộng y như tranh vẽ
-Phu nhân cò còn mệt không, sao lại ra ngoài này đứng
Nghe giọng cúa Lâm quán gia cô quay sang thấy bác đang cầm cây kéo làm vườn đoán là quản gia đang định chăm sóc lại sân vườn ở biêt thự
-Con đỡ hơn rồi bác. Dạo quanh khu vườn cũng giúp khoay khỏa ít nhiều
-Nếu vậy tôi cũng yén tâm rồi. À bốn giờ chiều hơn rồi cò cũng nên vào nhà đi kẻo lại bệnh đấy
Cỏ gặt gật đầu với bác quản gia, đứng nhìn mấy
bòng hoa thêm một lúc rồi cò đi vào nhà. sẵn tay làm luôn bữa tối
Chuyện lúc trưa xảy ra cô không tài nào có thế ăn cùng bàn với Lục Lãnh Phong nên đã ăn trước. Đoán anh sáp về Hy Nguyệt hâm nóng thức ăn dọn sẵn ra bàn còn mình nhanh chóng lẻn phòng khóa cửa lại, cứ thế mà tránh mặt Lục Lãnh Phong
Kể từ sau ngày hỏm đó, khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn. Ngay cả lúc làm việc cõ cũng hạn chế tiếp xúc với Lục Lãnh Phong, nếu có hồ sơ cần chữ kí cò sẽ nhờ Tiếu Giang đưa cho anh
Hôm nay tìm cả buổi cũng không thấy cậu ta, nhờ người khác thì chác chán họ sẽ nghi ngờ thế là cô đành phái đích thân đem hồ sơ vào phòng anh
Hy Nguyệt bỏ hồ sơ lên bàn làm việc sau đó đúng cách anh ba bước chân
-Cò làm gì gặp tòi như gặp ma vậy?
Lục Lãnh Phong hơi khó chịu với hành động đó của cò. Mở hồ sơ ra vừa xem xét vừa cất tiếng
Cò vần im lặng, sau khi có được chữ kí thì nhanh chóng lấy hồ sơ rời khỏi phòng. Đi gân ra đến cửa nghe Lục Lãnh Phong nói Hy Nguyệt dừng lại
-Khu đò thị ở ngoại thành tuần sau khánh thành, cò sẽ đi với tòi đến đó
-Nếu tòi đi thì anh sẽ trừ nợ chú?
Nghe Hy Nguyệt nói, anh hừ lạnh
-Việc đó là bổn phận của cò, còn nếu muốn trừ nợ được thòi. Cò cứ hầu hạ cho tòi vui nhất định sẽ trừ tiền nợ cho cò
-Anhh…