Truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Chương 43
-Tòi ngưỡng mộ với Lục phu nhân thật đấy
Biết bao nhiêu con măt đố dồn về phía hai con người đẹp như tượng này. Ai nấy cũng đều ghen tỵ với Hy Nguyệt vì cò lấy được một người chồng vừa tài giỏi, dung mạo lại còn xuất chúng nhung liệu khi họ biết được cách Lục Lãnh Phong đối xử với cò thì có còn ngưỡng mộ hay ghen tỵ nữa không?
-Nhìn kìa, đó là khu trưng bày thời trang do em nghĩ ra đó
Lục Lãnh Phong mỉm cười ôn nhu nhìn cò nói
Sao lại xưng hò anh, em? Ha, phải rồi còn rất nhiều người đang ở đây cơ mà. Có phần không thích ứng kịp, Hy Nguyệt cửđơra nhìn anh
-Lục tống đang cười với Lục phu nhân kìa
-ỏi trời ơi, lần đầu tiên tòi thấy ngài ấy cười đó
-Chết mất thòi!!
Cả buổi Lục Lãnh Phong cứ vòng tay ôm lấy eo nhỏ khiến cỏ không dám thở mạnh hay nhúc nhích gì. Đã thế còn có mấy vị chủ tịch, giám đốc cúa các tập đoàn, còng ty lớn nhỏ khác đến bắt chuyện Hy Nguyệt chỉ biết đúng kế bẽn anh cười cười cho có lệ
Dạo vòng quanh khu đô thị cũng mất tầm bốn mươi phút, cuối cùng anh và cô ghé vào khu trung bày thời trang, nơi tiêu biếu nhất nhì của khu đò thị
-Lãnh Phong, tòi đợi câu nãy giờ đấy
Tiếng nói đấy là của Cố Mộc
-À còn có cả em nữa Hy Nguyệt. Đúng rồi đế tòi dần hai người đi tham quan nơi này
Mãi lo nói chuyện với người bạn thân cố Mộc mà anh quên mất đi cò gái bèn cạnh. Thấy Lục Lãnh Phong không chú ý đến mình, cò bèn tách khỏi anh, tự đi xem các mầu sườn xám được mặc trèn các ma-nơ-canh
-Tay nghề của Thiên Nhi đúng là đỉnh thật
Lướt mắt qua các mẫu sườn xám cô thầm khen ngợi cò bạn thân Ngụy Thiên Nhi
-Lại gặp nhau rồi, Hy Nguyệt
Thì ra là Chu Kiệt. Bây giờ anh ta là giám đốc TYT đương nhiên là cũng được mời đến
-Chào anh
Vì chuyện lần trước ở còng ty nên Hy Nguyệt cũng có phân giữ khoảng cách hon với anh
-Khu trung bày này được như vậy một phần cũng nhờ em đấy
-Anh quá lời fôi. À em qua chỗ khác tham quan một chút, anh ở lại nha
Hy Nguyệt mím cười định tìm cơ hội đế rời đi kẻo Lục Lãnh Phong thấy thì nguy to
-Âyy chờ đã tóc em dính gì đây này
Chu Kiệt vừa nói, với tay phủi phủi trên tóc của cò
-Phu nhân, thì ra em ở đây
Đến lúc phát hiện thì Hy Nguyệt đã biến đâu mất, không ngờ là lại đi nói chuyện với tên giám đốc chết tiệt này
Nghe thấy tiếng Lục Lãnh Phong, xoay mặt lại thấy anh đang sải bước về phía mình. Hy Nguyệt có một chút sợ hãi đúng hình tại chỗ, hy vọng anh ta không hiếu lầm
Lục Lãnh Phong đứng cạnh cỏ, một lần nữa vòng tay qua eo nhung lần này lại dùng tay bóp mạnh lấy. Hy Nguyệt hơi huých khuỷu tay vào người anh, cò không ngờ còn có Chu Kiệt ở đây mà anh ta lại dám giở trò
-Chào anh, Lục tống
Chu Kiệt đã lên tiếng trước nhung Lục Lãnh Phong vẩn im lặng đưa mắt nhìn về phía người đàn òng đối diện
-Không ngờ em lại đi tìm Chu tổng đây nói chuyện đấy
-K-khòng phải vậy đâu, anh nghe t-tòi nói nè
Lục Lãnh Phong không vội trả lời cò, quay sang nói với Chu Kiệt
-Vợ chồng tòi đây còn có việc, xin phép đi trước
Dứt lời, anh nám cố tay Hy Nguyệt ra khỏi khu trung bày đi thầng vê phía bãi đổ. Lục Lãnh Phong đi khá nhanh trong khi đó cỏ lại mang giày cao gót làm Hy Nguyệt phải cố gáng đi nhanh đế theo kịp tốc độ của anh suýt nữa thì đã té
-Từtừ, anh….anh làm gì vậy?
Lục Lãnh Phong kéo mạnh cò vào xe khiến Hy Nguyệt ngã dài ra ghế sau. Chưa kịp định thần đã bị anh nâm cổ tay đưa sang hai bên khóa trụ
-Tòi đã cảnh cáo cò không được gặp tên chết tiệt đỏ nữa tại sao không nghe?
-K-khòng phải vậy đáu, tòi….tòi chỉ là vỏ tình gặp thòi. Không….không nhưanh nghĩ đâu mà
Hy Nguyệt sợ Lục Lãnh Phong lại làm ra chuyện như lần trước nên phải hạ giọng giải thích không dám khiêu khích hay chọc tức anh nữa
-Vặy sao?