Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình (full) - Chương 56
Tô Quốc Cường nói không sai, bọn họ đều cầm hết đồ đáng giá đi rồi, hiện tại trong phòng chỉ còn cái vỏ không.
Tô Trăn đi xuống dưới lầu, Tô Quốc Cường mở mắt chớp mấy cái, rồi không mở nữa.
Tô Trăn hít một hơi thật sâu, đá vào mông Tô Quốc Cường.
Tô Quốc Cường yếu ớt tỉnh dậy ” Ai a? là Văn Văn quay về à?”
” Tô Văn của ba không có quay về.”
Tô Trăn lạnh lùng phá vỡ mộng tưởng hoang đường của Tô Quốc Cường.
“Trăn Trăn…”
Tô Quốc Cường nhìn thấy Tô Trăn thì muốn khóc “Vẫn là Trăn Trăn đối tốt với baba, không giống như mẹ con nhà kia, bạch nhãn tinh! bạch nhã tinh lớn sinh bạch nhãn tinh nhỏ!”
Ngữ khí chuyển thành thống hận.
“Nếu để ba bắc được bọn họ, bắt được rồi ba sẽ giết chết!”
Làm sao có thể để ông ta bắt được đây, rất có khả năng cả cuộc đời này sẽ không gặp lại được.
” Ba gọi con về làm gì, không phải muốn để con về giúp ba quét dọn đấy chứ?”
Tô Trăn chọn một góc sạch sẽ nhất trên sofa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tô Quốc Cường.
“Trăn Trăn con….”
Tô Quốc Cường nói không nổi, nhưng trực giác cảm thấy đứa con gái này có chỗ nào đó không không đúng, không giống như lúc trước ngoài mạnh trong mềm, ngồi ở chỗ đó, thế nhưng nhìn cũng có chút khí thế.
Bản thân Tô Trăn không cảm giác được, nhưng quả thật ở cùng với Cố Thanh Nhượng một thời gian dài, dường như có chút lây nhiễm khí thế lãnh đạm của anh.
“Trăn Trăn, ba hiện tại chỉ có một đứa con gái là con thôi, con nếu như không cần ba, ba chỉ còn nước đi tìm chết thôi”.
Tô Trăn rất muốn nói với ông ta, ông đi tìm chết rất được a, ông chết rồi tôi cũng được giải thoát.
Nhưng cô không thể nói với ông ta như vậy…..
Tô Quốc Cường ngồi xuống đất thao thao bất tuyệt chơi bài tình cảm, từ lúc Tô Trăn con nhỏ ông ta giúp cô thay tã, đến đưa cô đi học, lại đến lúc ông sợ cô không đủ tiêu mỗi tháng đều gửi rất nhiều tiền tiêu vặt.
Tô Trăn nghe xong trong lòng không chút gợn sóng.
Hơn nữa bất kể Tô Trăn biết ngoài việc cho nhiều tiền tiêu vặt, còn những chuyện khác đều là Tô Quốc Cường nói dối, tuy nhiên Tô Trăn không thể nào nhớ nổi chuyện hồi nhỏ.
Hơn nữa cô cũng không phải nguyên chủ.
Cô có ba mẹ, chỉ là bọn họ đều mất rất sớm.
Nếu như ba mẹ cô vẫn còn sống, tuyệt đối sẽ không đối xử với Tô Trăn như vậy.
“Ba rốt cuộc muốn nói gì?”
“Ba đã đi đến bước đường cùng rồi, con đi đến Từ gia cầu tình đi. Con của Từ gia thích con, thái thái cũng thích con, con đi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.”
Tô Quốc Cường mặt tròn sưng u, ánh mắt phát sáng.
Ông ta bị thực tế đánh cho choáng váng.
“Tình hình hiện tại so với lúc trước không giống. Lúc trước đối với bọn họ mà nói, là chọn một người con dâu môn đăng hộ đối.
Hiện tại, nếu vẫn chọn con thì chính là muốn tiếp nhận cục diện rối rắm của nhà chúng ta, nhà bọn họ cũng không có ngốc, biết chuyện rồi còn có thể làm như vậy sao.”
Tô Trăn thử giảng đạo lý với Tô Quốc Cường.
Nhưng hiện tại trong mắt Tô Quốc Cường không nhìn thấy được những thứ khác, đây đối với ông ta mà nói chính là con đường duy nhất.
Nhưng nghịch nữ này lại không nguyện ý.
Đây quả thật chính là muốn cắt đứt đường sống của ông ta mà.
Tô Quốc Cường từ trên thảm nhếch nhác bò dậy, ngón tay mập mạp chỉ thẳng vào Tô Trăn “Mày có đi không, mày không đi chính là muốn ép ba mày chết à!”
Tô Trăn thật sự muốn lập tức đạp cửa mà đi.
Thanh âm nhỏ nhẹ tốc độ vừa nhanh vừa nôn nóng “Ba muốn con đi xem mắt, con cũng đã làm theo. Hiện tại người cuỗm hết tài sản của ba chạy trốn là vợ của ba, làm sao lại trở thành con ép ba? Ba nói chuyện có chuyện đạo lý được không? Ba dựa vào cái gì mà ngậm máu phun vào người con!”
Tô Trăn hiện tại, quả thật đã cứng rắn hơn trước một chút.
“Tao là ba của mày, luôn mày tự nhủ đến lớn, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, mày không phải nên bỏ ra một phần sức lực sao?”
Tô Quốc Cưỡng rõ ràng vẫn say bí tỉ, nhưng những cãi nhau vẫn rất logic tỉ mỉ…..vừa nói là nhắc đến vấn đề đạo đức ở mức cao nhất.
Tô Trăn:
Bản thân tôi từ hạt mầm nhỏ lớn lên, không phải ai nuôi lớn!
Nhưng lời này cô không thể nói.
Ba con hai người bởi vì chuyện đi hay không đi Từ gia cầu tình mà cãi nhau đến tách ra không vui vẻ.
Tô Trăn quay về phòng, Tô Quốc Cường run rẩy ngồi xuống uống rượu.
Uống xong rượu vỏ chai có thể xếp được đến nửa bao rồi.
Thỉnh thoảng lại xông vào phòng vệ sinh nôn.
Ở trong phòng, Tô Trăn ở trên mạng trong thanh tìm kiếm ghi “Làm thế nào để thần không biết quỷ không hay giết chết….”
Còn 2 chữ nữa, Tô Trăn lại ấn quay trở lại.
Không được không được, đây là phạm pháp……
Đầu óc cô cũng u mê rồi.
Ba con hai người Tô gia cùng nhau nghĩ đến một việc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Trăn còn đang ngủ, sân thượng lầu hai vô cùng náo nhiệt.
” Tô Quốc Cường, ông nhanh xuống đi, đừng nghĩ quẩn!”
Trong giấc mộng, Tô Trăn nghe thấy 3 từ ” Đừng nghĩ quẩn” trái tim co thắt, mở to mắt, kéo chăn chạy ra.
Chạy được một nửa lại chạy quay lại, khoác áo.
Tô Quốc Cường ngồi trên lan can được làm bằng gỗ ở ban công lầu 2.
Bên dưới là hàng xóm vây xung quanh.
Nói là đã báo cảnh sát rồi.
Tô Quốc Cường vẫn đang uống rượu, ” Tôi chết cho xong, đằng nào thì cũng chẳng có ai quan tâm đến tôi…”
” Ba!”
“Con đừng qua đây, con qua đây ba sẽ nhảy xuống! ngã không chết thì cũng bị liệt nửa người!”
Tô Trăn lập tức không dám động.
“Ông đừng có dại, lan can không chắc chắn, rất dễ bị ngã xuống, Tô Quốc Cường ông có nghe thấy không!”
Tô Trăn nôn nóng quá trực tiếp gọi thẳng tên của Tô Quốc Cường.
Ba cái mông! có người ba như vậy sao!
“Ngã chết rồi cũng chẳng ai quan tâm, con đừng quan tâm đến ba, đằng nào thì con cũng không định đi, ba ngã chết cho xong!”
Nói đến nói đi Tô Quốc Cường vẫn là muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Tô Trăn.