NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương - Chương 451

  1. Home
  2. Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
  3. Chương 451
Prev
Next

“Đại nhân, mấy con gà này các ngươi cũng mang theo đi, trên đường gϊếŧ ăn…”

“Đại nhân, các ngươi lại dắt mấy con dê đi, trên đường đi lúc muốn ăn thì gϊếŧ…”

Song bào thai nghe thấy tiếng la của các bách tính, che miệng cười không ngừng, nếu như trong nhà nuôi bò nuôi ngựa, chẳng phải là còn muốn đưa ngựa cho bọn họ trên đường gϊếŧ ăn?

“Không cần, mọi người giữ lại trong nhà ăn hoặc là bán đổi tiền.” Lục Vân Khai từ chối vật còn sống, để lại mấy bánh rán bánh bao mọi người tự tay làm với trà thơm, “Tâm ý mọi người chúng ta nhận, nhưng đồ quá nhiều chúng ta cũng không lấy được, cho nên mọi người đều lấy về đi.”

“Đường sá xa xôi, chúng ta cũng nên gấp rút lên đường.” Lục Vân Khai lại chắp tay lần nữa, “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, các vị trân trọng.”

Nói xong rồi kéo dây cương, ngựa dưới mình liền tự mình đi về phía ngoài thành, đoàn người lắc lư dọc theo quan đạo càng sửa càng tốt đi về hướng kinh thành.

Bọn họ đi ở phía trước, các bách tính đi theo ở phía sau, muốn tiễn bọn họ rời đi, ven đường cũng gặp được không ít bách tính huyện khách tự phát qua đây tiễn đưa.

Lục Vân Khai cũng không muốn làm cho hưng sư động chúng, cho nên lúc rời đi vẫn chưa báo cho bất luận kẻ nào biết, nhưng chưa từng nghĩ tới tin tức của các bách tính huyện thành cũng rất linh thông, rất nhanh liền đem tin tức tản ra mấy trấn phụ cận.

Lục Vân Khai phất tay ra hiệu với mọi người, “Mọi người về đi, không cần đưa tiễn.”

“Lục đại nhân, lần này từ biệt không biết có còn gặp được không, ngươi để chúng ta tiễn các ngươi đi.” Có người nói.

“Sau này nếu như các ngươi vào kinh có thể tới tìm Lục gia tìm chúng ta.” Kỳ thực Lục Vân Khai không thích cảnh ly biệt, không muốn ly biệt với thê nhi, không muốn ly biệt với người mình để ý, cũng không muốn ly biệt với các bách tính đã chung sống sáu năm, nhưng thiên hạ nào có tiệc không tàn, hắn chỉ có thể rời đi trước một bước.

Lục Vân Khai liền chắp tay với mọi người, không nói gì thêm, ngự mã trực tiếp đi về phía trước.

“Đại nhân đi thong thả.”

“Đại nhân thuận buồm xuôi gió.”

“Phu nhân đi thong thả…”

“Hai vị tiểu công tử, các ngươi đi thong thả…”

Tiếng tiễn đưa của người ở sau vẫn vang lên hết đợt này đến đợt khác, song bào thai quay đầu lại nhìn nhìn các bách tính huyện Sa Hà đưa tiễn mười dặm, lại nhìn Lục Vân Khai đi ở đằng trước một cái, lúc này các bé cảm thấy bóng lưng của cha đặc biệt kiên nghị, cũng đặc biệt vĩ đại. Tuy cha là con cháu hàn môn, nhưng cha lại làm được bá tánh thiên hạ ở trước. Bọn họ đều là người đọc sách, nếu như cũng có thể làm được để bách tính kính yêu như cha vậy thì tốt.

Lục Vân Khai đi ở đằng trước cũng không biết suy nghĩ trong lòng hai nhi tử, nếu biết nhất định sẽ cười nhạo, nước quá trong thì không có cá, săm soi quá thì không ai chơi, trong quan trường đâu có đen trắng rõ ràng như vậy, chỉ là trong lòng có độ mà thôi.

Cách huyện Sa Hà ngoài mấy chục dặm, tốc độ của xe ngựa liền nhanh, một đường văng bụi bặm, chạy về phía trước như bay.

Lúc vội vã đuổi trở lại kinh thành đã là hai tháng sau, kinh thành đã là cuối thu.

Ngày bọn họ tới kinh thành này, mưa thu lất phất, mặc dù gió thu thổi làm người ta run lẩy bẩy, nhưng không khô nứt giá lạnh như huyện Sa Hà.

Song bào thai đã rất lâu rồi chưa về lại kinh thành, ngồi trong xe ngựa nhìn kinh thành phồn hoa, đường phố đá xanh ngăn nắp sạch sẽ, còn có cửa hàng san sát nối tiếp nhau dọc theo con phố, đều là nhà ngói gạch xanh, không giống huyện Sa Hà, đa số còn là nhà xây từ hoàng thổ.

Trên đường phố rộng rãi tất cả đều là xe ngựa hoa lệ với kiệu chạy, còn có người qua đường chen vai sát cánh, trên mặt mọi người đều lộ rõ ý cười hạnh phúc, cũng không biết là gặp được chuyện vui gì.

“Vẫn là kinh thành tốt.” Màn Thầu như có điều suy nghĩ nói.

Lục Vân Khai nghe nói, ngẩng đầu từ trong sách lên: “Vì sao nói như thế?”

Màn Thầu quan sát được cẩn thận, nói chuyện mình nhìn thấy một đường ra: “Kinh thành phồn hoa, chính là cái các châu phủ khác không so được, hơn nữa tiểu thương rao hàng ven theo đường phố đều mặc vải bông mềm mại, không giống với mấy chỗ đã thấy trên đường về này, đại đa số người đều mặc quần áo vải thô đánh mụn vá.”

Hoa Quyển nói: “Ca ca huynh cũng nói nơi này là kinh thành, kinh thành đương nhiên là nơi khác không bằng được.”

Màn Thầu ừ một tiếng: “Cho nên huynh nói vẫn là kinh thành tốt.”

“Bây giờ Tân Châu càng ngày càng nhiều bông, hẳn là không được bao lâu nữa, tất cả bách tính đều có thể mặc được quần áo vải bông mềm mại.” Kỳ thực Tống Tân Đồng muốn nói không phải các bách tính không mặc nổi, mà là bởi không nỡ thôi.

Trong năm Bảo Phong, thánh thượng Đại Chu thống trị có cách, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, tất cả đều phát triển về phương hướng tốt, chỉ cần không có không sống cho tốt thì đều sẽ sống không tệ.

Hoa Quyển thu tầm mắt về, “Con còn nhớ trong hẻm kia có bánh nướng ăn rất ngon, cũng không biết bây giờ có còn không.”

Tống Tân Đồng cười nói: “Con còn nhớ à?”

“Nhớ, thịt muối phố đông, còn thịt nướng phố nam, còn có vằn thắn Tây thị…” Hoa Quyển đã lớn lên sớm đã không còn tham ăn như còn bé vậy, nhưng vẫn ham mê ăn mỹ thực như cũ, mặc dù ở nơi tài nguyên cằn cỗi như huyện Sa Hà thì vẫn luôn có thể tìm cách lăn qua lăn lại ra đồ ăn mỹ vị.

Hoa Quyển mấp máy môi, “Lại nói tiếp càng lúc càng muốn ăn, ngày mai con cùng với ca liền ra ngoài tìm đến ăn một lần đi.”

Tống Tân Đồng nói: “Ngày mai thì không làm được, ngày mai hai đứa phải đi thư viện bái kiến phu tử.”

Trước khi về kinh, Lục Vân Khai phải làm phiền quan viên quen biết nhờ bọn họ xin hai danh ngạch thư viện có tiếng ở kinh thành giùm, chờ song bào thai đi bái kiến phu tử, qua được phu tử khảo học rồi liền có thể vào thư viện đọc sách.

“Không thể qua mấy ngày sao?” Hoa Quyển rũ vai có hơi thất vọng.

“Các con đã chậm lại một tháng nhập học rồi, không thể trì hoãn tiếp nữa.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Không phải trước đó nói muốn học thi đỗ tiến sĩ, nhập sĩ làm quan giống cha với hai cữu cữu sao? Giờ lại muốn lười biếng?”

Năm nay Đại Bảo cùng Tiểu Bảo lại tham gia thi khoa cử lần nữa, hai cậu đều đỗ tiến sĩ, tuy là gần đuôi Nhị Giáp, nhưng cũng đúng là không dễ, tham gia thi Hội là mấy nghìn hơn vạn, lại chỉ lấy 300 người trong số đó, hai cậu có thể trổ hết tài năng trong đám người tài hoa nổi bật đã đúng là không dễ, nói ra cũng là chuyện rất may quang tông diệu tổ.

Hiện tại hai cậu đã phân biệt đi phía nam làm quan huyện, đi chuyến này ước chừng phải 3 tới 5 năm mới có thể gặp lại lần nữa.

“Chúng ta vừa mới về kinh, đại cữu cữu với tiểu cữu cữu bọn họ lại rời đi, thực sự là tạo hóa trêu ngươi nha.” Hoa Quyển gật gù đắc ý than thở.

Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười, “Hiểu tạo hóa trêu ngươi nghĩa là gì sao?”

“Tất nhiên là hiểu.” Hoa Quyển nói: “Nương người đừng khinh người, học vấn con học được tốt lắm.”

“Phải không?”

“Tất nhiên là thật, nương người cứ xem đi, sang năm con liền thi cái đồng sinh cho người xem.” Hoa Quyển rất là tự tin, “Lại qua mấy năm con và ca ca lại thi cái trạng nguyên về, đến lúc đó chúng ta chính là một cửa ba Trạng Nguyên!”

Tống Tân Đồng cười giơ tay lên chọt chọt cánh tay Lục Vân Khai, “Xem, con trai chàng có chí hướng bao nhiêu.”

“Chuyện tốt.” Trong mắt Lục Vân Khai mang cười gật gật đầu, “Chỉ là đừng có biến thành lời nói suông là được.”

Hoa Quyển kéo ca ca Màn Thầu, “Ca ca, chúng ta tuyệt đối sẽ không khoe khoang.”

Màn Thầu gật đầu, “Cha, người cứ xem đi.”

Lục Vân Khai gật đầu: “Tốt, chúng ta mỏi mắt mong chờ.”

Đoàn người điệu thấp đi qua phố xá sầm uất, liền tới Lục phủ giấu trong con ngõ tĩnh mịch.

Lục mẫu Noãn Noãn đã sớm chờ ở cửa lớn, trông đến trông đi nhìn bên ngoài, chờ lúc nhìn thấy mấy cỗ xe ngựa tiến vào ngõ nhỏ, trong mắt nhao nhao lộ ra vui vẻ.

“Cha nương.” Lúc Noãn Noãn nhìn thấy đoàn người đi ra từ xe ngựa, hưng phấn chạy như bay qua, ôm lấy Tống Tân Đồng, “Nương, con rất nhớ người nha.”

“Nương cũng nhớ con.” Tống Tân Đồng ôm chặt lấy Noãn Noãn, hai năm, cuối cùng lại gặp lại áo bông nhỏ tri kỷ nhà mình, “Ở nhà tốt không?”

“Tốt, tất cả đều tốt.” Noãn Noãn cười híp mắt nhìn cha nương còn có hai đệ đệ, “Bọn đệ đệ đều sắp cao bằng con rồi.”

“Tỷ tỷ, bọn đệ đã cao giống như tỷ rồi.” Hoa Quyển nhếch mép cười nhìn trưởng tỷ trong nhà, tỷ tỷ thật là đẹp mắt, chỉ là nhìn có hơi lùn.

Noãn Noãn cũng không biết suy nghĩ trong lòng bọn đệ đệ, đang hưng phấn kéo Tống Tân Đồng, “Cha nương, con cũng cho người dọn dẹp viện của mọi người xong rồi, mọi người xem xem con bố trí có được không.”

“Tốt, đợi lát nữa nương liền đi xem.” Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi tới trước mặt Lục mẫu, thỉnh an với bà.

Lục mẫu vui vẻ đến nước mắt lưng tròng, “Về nhà thì tốt, về nhà thì tốt.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 451"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com