Từng Là Nữ Phụ - Chương 3
7.
Lời vừa dứt, tổ trưởng suýt nữa thì bật cười.
“Tiểu Hòa tự tay phá hủy tế bào của chính mình thì được lợi gì? Để không được tốt nghiệp à?”
Châu Sùng Minh nói ngay: “Tôi có bằng chứng. Cô ta là người cuối cùng rời khỏi phòng thí nghiệm tối qua.”
Nói rồi hắn lấy điện thoại ra, mở đoạn video.
“Cửa ra của tòa nhà lab đối diện với siêu thị trường. Sáng nay tôi đã xin video từ camera siêu thị. Quay rất rõ: Tiểu Hòa là người cuối cùng rời khỏi phòng thí nghiệm, và sau đó không còn ai vào nữa.”
Tôi chẳng buồn để tâm: “Thì sao? Tôi thường xuyên ở phòng lab cả ngày, đoạn video đó chẳng chứng minh được tôi là người phá tế bào.”
Châu Sùng Minh vẫn ngoan cố: “Cô là người cuối cùng động vào đống tế bào, chẳng lẽ nó tự hỏng?”
“Lúc cô vào thì tế bào còn nguyên, lúc cô ra thì nát bét. Không phải cô thì là ai?”
Mọi người trong nhóm bắt đầu xì xào:
“Không lẽ thật sự là Tiểu Hòa?”
“Nhưng chuyện này chẳng có lợi gì với cô ấy cả, làm hại người mà chẳng giúp mình.”
Lâm Thiển Thiển cười lạnh: “Có khi nào Tiểu Hòa giấu đống tế bào đi rồi? Muốn chiếm riêng thành quả? Dù sao đây cũng là đề tài sắp gửi CNS đấy.”
“Nếu cô ta gửi trước, thì tiền thưởng sẽ một mình cô ta hưởng hết.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người nhìn tôi lập tức thay đổi.
Chuyện kiểu này trong lab trước đây từng xảy ra: học trò cãi nhau với giáo sư, trộm dữ liệu hoặc tế bào để công bố trước, khiến giáo sư tức đến nhập viện cả tháng.
“Tiểu Hòa, chẳng lẽ là thật sao? Cậu mau trả lại tế bào đi, mình không thể bị hoãn tốt nghiệp nữa đâu, mẹ mình mà biết là mình xong đấy.”
“Đúng rồi đúng rồi, tha cho bọn tôi với. Chỉ muốn tốt nghiệp sớm để kiếm việc thôi mà.”
“Nếu cậu không trả, bọn tôi sẽ báo nhà trường. Đến lúc đó có khi cậu bị đuổi học luôn đấy!”
Vài chị khóa trên đang hoãn tốt nghiệp rõ ràng đã bị Lâm Thiển Thiển dẫn dắt cảm xúc, đồng loạt đổ tội lên đầu tôi.
“Xin xỏ tôi chẳng ích gì đâu, bởi vì người phá hoại đống tế bào đó — không phải tôi.”
“Còn cái gọi là bằng chứng của anh, tôi cũng có bản sao. So với video của anh thì còn rõ ràng và thuyết phục hơn.” Tôi nhìn thẳng vào Châu Sùng Minh và Lâm Thiển Thiển.
Cả hai bị tôi nhìn đến hơi lúng túng.
Lâm Thiển Thiển hừ lạnh: “Tiểu Hòa, bớt giả vờ đi. Đến nước này rồi mà còn mạnh miệng!”
“Tôi cũng rất mong lát nữa cô còn cười nổi.” Tôi liếc nhìn cô ta, bước tới góc phòng thí nghiệm, lấy từ trên kệ xuống một chiếc camera giám sát màu đen.
8.
“Camera này chắc chắn đã ghi lại được ai là người phá hỏng tế bào.”
“Hay là… chúng ta cùng xem nhé, Lâm Thiển Thiển, cô thấy sao?”
Mặt Lâm Thiển Thiển trắng bệch như tro tàn, cắn chặt môi, không thốt nổi một lời.
Châu Sùng Minh nhìn thấy dáng vẻ đó cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
Hai người họ bắt đầu lén lút tìm cách chuồn đi.
“Ơ kìa, đừng đi vội thế chứ, đã tới rồi thì cùng xem cho vui. Vừa rồi hai người ai nói to hơn ai, giờ đến lúc bóc trần sự thật thì lại tính chạy à?”
“Không biết còn tưởng chính hai người mới là thủ phạm đấy!”
Mọi ánh mắt trong lớp đồng loạt đổ dồn về phía Châu Sùng Minh, hắn mấp máy môi mấy cái, cuối cùng rặn ra một câu:
“Xem thì xem, đừng có vu oan cho người khác!”
Tôi vừa kết nối điện thoại với máy chiếu trong phòng thí nghiệm, vừa mở phần mềm chia sẻ màn hình.
Khoảng 20 phút sau, một người đẩy cửa bước vào phòng lab, rón rén tiến đến trước tủ lạnh, mở cửa ra, lấy khay tế bào ra ngoài, rồi đổ lên đó một lọ dung dịch nhỏ.
Camera hồng ngoại quay rõ mồn một gương mặt người đó.
Chính là Lâm Thiển Thiển.
“Lâm Thiển Thiển, cô còn gì để nói không?”
“Là chúng tôi đi tìm cố vấn, hay cô tự đi?”
Một chị trong nhóm kích động định lao lên tát cô ta mấy cái, may mà mấy người bên cạnh nhanh tay giữ lại.
“Chúng tôi với cô đâu có thù oán gì, sao cô lại đi phá hoại tế bào của chúng tôi chứ? Cô có biết đó là công sức ba năm trời của bọn tôi không?”
Thấy không thể chối được nữa, Lâm Thiển Thiển cạn lời, phát điên quát lên:
“Phải, là tôi làm đấy, thì sao? Tế bào hỏng rồi, các người tính giết tôi chắc?”
“Không, cô nhầm rồi, thật ra cô không hề phá hoại tế bào của chúng tôi. Nhìn kỹ cái này đi.”
Tôi cầm khay nuôi tế bào trên bàn, xoay mặt dán nhãn về phía cô ta.
Mỗi nhóm đều có mã định danh riêng dán trên khay nuôi. Khay của nhóm tôi là “Sinh học 1”.
Còn cái trong tay tôi bây giờ ghi rõ — “Dược học 3”.
Lúc này thì đến lượt Châu Sùng Minh chết đứng.
Vì đây chính là tế bào của nhóm hắn.
Châu Sùng Minh tuyệt vọng: “Không thể nào… không thể nào… lại là tế bào của tôi!”
“Lâm Thiển Thiển, đồ ngu này!”
Tôi đi vòng qua Châu Sùng Minh, bước vào phòng lab nhỏ bên cạnh, mở tủ lạnh lấy ra khay nuôi tế bào mà tối qua tôi đã cẩn thận cất kỹ.
Đó mới là tế bào thật sự của nhóm tôi.
Lâm Thiển Thiển không thể tin nổi tôi lại có chuẩn bị từ trước, trừng mắt nhìn tôi đầy hận ý.
“Mấy khay tế bào này cộng lại cũng vài ngàn tệ đấy, Lâm Thiển Thiển, cô đã phạm tội phá hoại tài sản người khác rồi đấy. Không biết nếu báo cảnh sát thì sẽ bị phạt bao nhiêu năm nhỉ?”
Tôi nhàn nhạt nói.
Lâm Thiển Thiển lập tức ôm lấy tay Châu Sùng Minh, níu chặt lấy hắn.
“Anh ơi, em không cố ý đâu… đừng báo cảnh sát mà…”
Châu Sùng Minh thì đầy ghét bỏ, gạt phắt tay cô ta ra:
“Tránh xa tôi ra! Cô làm chuyện gì thì tự đi mà giải thích với nhà trường!”
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi, để mặc Lâm Thiển Thiển đứng đó một mình.
Tổ trưởng nhóm tôi lắc đầu, lập tức thông báo cho tổ trưởng nhóm Dược học.
Dù gì thì đống tế bào đó liên quan đến việc tốt nghiệp của mấy chục người cơ mà.
9.
Lâm Thiển Thiển bị ghi lỗi nặng, hủy toàn bộ tư cách xét học bổng và khen thưởng.
Còn Châu Sùng Minh thì khỏi phải nói — chắc chắn bị hoãn tốt nghiệp.
Bình luận lại nổ tung.
“Trời ơi, sao tôi có cảm giác nữ phụ biết trước tương lai vậy?”
“Không thì làm sao cô ấy đoán được nữ chính sẽ hại mình?”
“Không lẽ nữ phụ có hệ thống à?”
“Tác giả đâu rồi, ra đây giải thích gấp!”
“Tôi thấy đổi vai luôn đi, để nữ phụ làm nữ chính ấy!”
“Ê nhưng nữ phụ sắp gặp rắc rối to rồi đấy, lần này cô ấy khiến nam chính phải hoãn tốt nghiệp mà, kiểu gì hắn cũng trả thù thôi. Trong truyện hắn là kiểu âm hiểm thâm độc đấy!”
“Hắn chắc chắn sẽ nghĩ đủ cách để hoặc là dụ dỗ nữ phụ, tiếp tục lợi dụng đến giọt cuối cùng, hoặc là hủy hoại cô ấy luôn!”
Tôi nhìn đám bình luận, sống lưng lạnh toát.
Châu Sùng Minh đúng là có thể làm ra mấy chuyện đó.
Lúc còn yêu nhau thì hắn còn biết giả bộ, giờ thì lộ nguyên hình rồi.
Quả không ngoài dự đoán, vài ngày sau, Châu Sùng Minh lại mò đến.
Hắn ôm một bó hoa hồng to đùng đứng chờ trước ký túc xá của tôi.
“Tiểu Hòa, là anh sai, anh xin lỗi. Chỉ vì bị Lâm Thiển Thiển làm mờ mắt thôi. Giờ anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt hắn, đúng là có sức mê hoặc thật.
Nếu không có mấy cái dòng bình luận kia, có khi giờ tôi vẫn đang đổ mồ hôi trong lab làm thực nghiệm cho hắn viết luận văn rồi cũng nên.
Tôi mỉm cười, nhận lấy bó hoa hồng từ tay hắn, ôm vào lòng.
Châu Sùng Minh tưởng tôi tha thứ rồi, định nhào đến ôm tôi.
Tôi lùi lại một bước, vung bó hoa đập thẳng vào mặt hắn.
Gai hoa cắm sâu vào da thịt, khi hắn ngẩng đầu lên, mặt mũi đã loang đầy máu.
“Tiểu Hòa! Em làm cái gì vậy?”
“Làm gì à? Tất nhiên là cho anh một bài học. Không cho anh ăn đòn thì anh không biết mình sai chỗ nào đúng không?”
“Muốn lợi dụng tôi làm thực nghiệm nữa à? Nằm mơ thì nhớ kê gối cao lên cho dễ mộng mị!”