Tưởng bắt nạt chị đây mà dễ à - Chương 3
Về đến nhà, tôi ăn cơm xong liền về phòng làm bài tập, không lâu sau mẹ đã bưng một cốc sữa bò bước vào.
“Tiểu Thu, con cãi nhau với Tiểu Phàm à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ nhỏ tôi đã được mẹ nâng niu như trứng, nghe mẹ hỏi vậy liền kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra ở trường.
Sắc mặt mẹ thoáng chút hoảng hốt, ngạc nhiên nhìn tôi:
“Là đại tiểu thư nhà họ Tô đó sao?”
Tôi gật đầu ngạc nhiên nhìn mẹ: “Mẹ quen cô ta sao?”
Mẹ đưa tay xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
“Đừng lo lắng, nếu nó còn bắt nạt con, cứ mạnh dạn trả đũa lại, con gái mẹ sinh ra để hưởng thụ thế giới này chứ không phải để bị người khác bắt nạt.”
Có mẹ chống lưng thật tốt.
“Con sẽ không để cô ta bắt nạt, nhưng không hiểu sao cô ta lại có ác ý lớn như vậy với con.”
Mẹ ôm tôi hồi lâu không nói gì.
Trong lòng tôi thầm thề nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, nếu không cứ tiếp tục như vậy, trước kỳ thi đại học tôi sẽ không yên ổn.
Vốn tưởng Tô Niệm Niệm tạm thời không dám làm gì tôi, nhưng tôi vẫn đánh giá thấp quyết tâm muốn hủy hoại tôi của cô ta.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa ngồi vào chỗ, mũi đã ngửi thấy một mùi tanh khó chịu.
Cúi đầu nhìn xuống bàn học, phát hiện bên trong có một cái hộp, mở ra liền thấy xác một con chuột.
“Á!”
5
Tiếng thét chói tai của Tô Niệm Niệm khiến cả buổi đọc sách buổi sáng im phăng phắc, các bạn học đều ngạc nhiên nhìn sang.
Một con chuột bị ép bẹp như bánh thịt, máu me be bét nằm trên bàn của Tô Niệm Niệm.
“Giang Thu, cậu điên rồi sao?”
Mắt Tô Niệm Niệm ngấn lệ, trừng mắt nhìn tôi đầy hằn học.
Tôi nhìn cô ta nhướn mày cười lạnh.
“Tôi chỉ trả lại đồ của cậu thôi, cậu làm gì mà ầm ĩ thế?”
Tiết Phàm xông lên muốn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy con chuột chết kia sắc mặt cũng thay đổi.
“Thứ này từ đâu ra vậy? Giang Thu, chuyện này là sao?”
Tôi đã quen với việc Tiết Phàm bênh vực Tô Niệm Niệm trước mặt tôi, hoàn toàn không để cậu ta vào mắt, càng không mong đợi cậu ta có thể bênh vực lẽ phải cho tôi.
“Câu này nên hỏi Tô Niệm Niệm mới đúng, tôi vừa vào lớp, cậu ta đã đến trước tôi rồi, chẳng lẽ là tôi tự bỏ vào để hù dọa chính mình?”
Ánh mắt Tô Niệm Niệm đầy vẻ bất an.
Các bạn học đều bàn tán xôn xao, tôi và Tô Niệm Niệm trở thành tâm điểm của mọi người.
“Tính cách của Giang Thu ai dám trêu vào chứ, Tô Niệm Niệm còn chủ động làm bạn cùng bàn với cậu ta, đúng là tự tìm khổ.”
“Từ khi Tô Niệm Niệm đến, lớp mình bắt đầu không yên ổn, nếu cờ thi đua này bị lớp khác cướp mất, lại phải nghe chủ nhiệm mắng cho một trận.”
“Đến chuột chết cũng dám mang vào lớp, gan cũng lớn thật.”
Những người thích xem náo nhiệt đều thích làm to chuyện, có bạn học nhanh tay đã thông báo cho chủ nhiệm đến.
Tiết Phàm vẫn muốn che chở Tô Niệm Niệm, nhưng chủ nhiệm đến thì cậu ta cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
“Không lo học hành còn làm gì đấy hả?”
Chủ nhiệm cau mày bước vào, thấy tôi và Tô Niệm Niệm đang giằng co, Tô Niệm Niệm đã khóc đỏ cả mắt, trông như thể chịu phải ấm ức lớn lắm.
Tôi ngược lại trông như kẻ gây chuyện.
“Hai em đến văn phòng tôi một chuyến.”
Tiết Phàm còn muốn đi theo nhưng bị chủ nhiệm liếc cho một cái liền đứng ngây người tại chỗ.
Trong văn phòng, tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Tô Niệm Niệm bên cạnh khóc không ngừng, chủ nhiệm ôm trán tỏ vẻ phiền não vô cùng.
“Đã năm cuối cấp rồi, còn ham chơi như vậy thì làm sao được?”
Cô vừa nói vừa nhìn Tô Niệm Niệm: “Con chuột chết này rốt cuộc là ai bỏ vào?”
Cô chủ nhiệm nổi tiếng ở trường là người cuồng công việc, học tập, vệ sinh, kỷ luật đều phải đạt tốt nhất.
Trong lớp xảy ra chuyện như vậy, nếu không giải quyết tốt thì làm sao còn công bằng với mọi người được.
Tô Niệm Niệm khóc nức nở:
“Thưa cô, em bị oan, thứ này em cũng không biết từ đâu ra, Giang Thu đột nhiên ném vào trước mặt em, chính là muốn hại chết em.”
Cô ta vừa nói vừa ôm ngực, vẻ mặt khó chịu.
“Em từ nhỏ đã bị bệnh tim, nếu bị dọa xảy ra chuyện gì thì sao?”
Tô Niệm Niệm túm lấy tay áo cô chủ nhiệm, lớn tiếng tố cáo “hành vi ác độc” của tôi.
“Từ khi em ngồi cùng bàn với Giang Thu, hỏi bài cậu ấy căn bản không chỉ cho em, còn nói em là người ở tỉnh lẻ lên, học kém như vậy chắc chắn là đầu óc có vấn đề.”
“Học sinh như vậy, đáng bị đuổi học.”
Ánh mắt cô chủ nhiệm phức tạp nhìn cô ta, không nói một lời.
Tôi thong thả thưởng thức diễn xuất của cô ta, thờ ơ nói:
“Trong lớp chẳng phải có camera giám sát sao? Cô giáo xem một chút là biết ai đúng ai sai.”
Thanh giả tự thanh, đạo lý này tôi chưa bao giờ tin, nếu không có bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình, chẳng lẽ phải dựa vào người khác sao?
Nực cười.
Cô chủ nhiệm gật đầu, vẻ mặt suy tư: “Đây quả thật là một cách hay.”
“Không được.”
Tô Niệm Niệm lớn tiếng nói:
“Camera giám sát trong lớp sẽ tiết lộ quyền riêng tư cá nhân.”
Cô chủ nhiệm rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Cô hỏi lại lần cuối, rốt cuộc ai làm chuyện này, có thừa nhận không?”
Tô Niệm Niệm một mực khẳng định là tôi làm, muốn đuổi học tôi, tôi kiên trì mình trong sạch.
Thấy tình hình không thể kiểm soát, cô chủ nhiệm trầm giọng nói:
“Nếu đã như vậy, gọi phụ huynh đến đi.”
6
Tôi học giỏi lại ngoan ngoãn, số lần bị gọi phụ huynh có thể đếm trên đầu ngón tay, họp phụ huynh chính là buổi lễ biểu dương của bố mẹ tôi.
Bị Tô Niệm Niệm làm ầm ĩ như vậy, tôi thật sự cảm thấy có chút nhục nhã.
Cô chủ nhiệm thông báo cho phụ huynh của hai bên, bảo chúng tôi về lớp học trước, đợi phụ huynh đến rồi giải quyết chuyện này.
Trên đường về lớp, Tô Niệm Niệm đi bên trái tôi, giọng nói lạnh như băng.
“Giang Thu, đợi mẹ tao đến, tao nhất định sẽ khiến trường đuổi học mày, mày còn mơ tưởng đến việc học Thanh Hoa Bắc Đại á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Tôi coi lời cô ta như chó sủa, căn bản không để vào mắt.
Có đỗ được Thanh Hoa Bắc Đại hay không là dựa vào thực lực, còn có cố ý ngáng chân người khác, tôi khinh thường dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy.
“Tô Niệm Niệm, bây giờ tôi có chút hối hận, sáng nay con chuột chết kia, không nên ném vào trước mặt cậu mà càng nên nhét vào miệng cậu mới đúng.”
Tô Niệm Niệm ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nhanh chân về lớp, ánh mắt vô tình lướt qua Tiết Phàm một cái rồi thu lại ngồi vào chỗ.
Tôi không dám nghĩ mẹ sẽ lo lắng thế nào khi nhận được điện thoại, tôi tự nhận mình không phải người hoàn hảo, nhưng cũng không muốn để bố mẹ vì chuyện của tôi mà phải khúm núm.
Nhà Tô Niệm Niệm có tiền có thế, nếu thật sự làm lớn chuyện, người chịu thiệt chắc chắn là tôi.
Nghĩ vậy, tay tôi vô tình đặt lên cổ nghịch ngợm, vừa tan học cổ lại xuất hiện vết đỏ, hôm nay vừa hay là ngày tôi trực nhật, tôi lên bục giảng lau bảng, giơ tay lên liền lộ ra vết đỏ trên cánh tay, cùng với vết trên cổ bị mọi người nhìn rõ mồn một.
Tô Niệm Niệm khoanh tay trước ngực, cố ý cất cao giọng.
“Giang Thu, tối qua cậu lại đi chơi bời hả, có phải là tên côn đồ tóc vàng mà hôm qua tôi và Tiết Phàm thấy không? Cậu cẩn thận đừng có rước bệnh vào người đấy, không thì sau này chẳng ai thèm đâu.”
Cả lớp xôn xao, mọi người đều nhìn về phía tôi và Tiết Phàm.
Đám con trai trong lớp nhanh chóng vây quanh Tiết Phàm:
“Giang Thu thật sự cặp kè với côn đồ sao?”
Tiết Phàm trịnh trọng gật đầu, mọi người lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Gu của người đứng nhất toàn khối thật là hiếm có, đến côn đồ tóc vàng cũng dám dây vào.”
“Tô Niệm Niệm nói đúng, mấy ngày nay trên người Giang Thu đều có vết hôn, học sinh giỏi toàn diện, sau lưng lại là bộ dạng này, thật không biết xấu hổ.”
Tôi nghe những lời bàn tán này, cười lạnh một tiếng, cầm giẻ lau bảng mấy bước xông đến chỗ Tô Niệm Niệm, không khách khí nhét vào miệng cô ta.
“Tuổi còn nhỏ mà lời lẽ đã độc ác ngu xuẩn như vậy, hôm nay tôi sẽ giúp bố mẹ cậu dạy dỗ lại cậu cho tốt!”
Tiết Phàm vội vàng tiến lên cản tôi lại, cau mày khó chịu.
“Giang Thu, cậu đủ chưa? Cậu là con gái, có cần phải thô lỗ như vậy không?”
Tôi tức đến bật cười, giơ tay tát mạnh vào mặt Tiết Phàm, không khách khí nói:
“Có cần hay không, cậu quản được chắc?”
Tiết Phàm bị tôi tát đến ngơ người, đứng im tại chỗ không thể tin được nhìn tôi.
“Giang Thu, tôi thấy cậu thật sự điên nặng rồi, cậu lại dám đánh tôi.”