Tưởng bắt nạt chị đây mà dễ à - Chương 5
Lúc này Tiết Phàm cúi đầu không dám nhìn tôi, tôi đổi bạn cùng bàn mới và bắt đầu lại việc học, cuộc sống của tôi không có Tô Niệm Niệm đã trở lại bình yên như trước.
Tan học về nhà, Tiết Phàm lấm lét tiến lại gần.
“Tiểu Thu, tớ không ngờ Tô Niệm Niệm lại làm như vậy, tớ không cố ý cùng cậu ta bắt nạt cậu.”
Tôi đạp xe nhìn thẳng về phía trước, nghe cậu ta nói vậy liền liếc nhìn cậu ta một cái, giọng điệu bình thản.
“Tôi có nói cậu bắt nạt tôi đâu. Xem ra cậu cũng có chút tự biết mình, nhưng sau này chúng ta đừng cùng nhau đi học về nữa, tôi bị chứng ghét người ngu.”
Tiết Phàm bị tôi nói cho nghẹn họng, phía trước vừa hay có đèn đỏ, tôi liền tăng tốc vượt lên trước cậu ta.
Giống như cuộc đời của chúng tôi vậy, sau này sẽ không còn chung đường.
Lúc mới lên cấp ba, tôi và Tiết Phàm còn ước định sẽ cùng nhau thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cậu ta học không giỏi nên tôi đã cho cậu ta mượn vở ghi, hệ thống lại kiến thức giúp cậu ta nâng cao thành tích học tập.
Nhưng tình nghĩa mười mấy năm lớn lên cùng nhau, cuối cùng cũng không bằng vài ngày lấy lòng của Tô Niệm Niệm, tôi cũng nhận ra Tiết Phàm không phải là người đáng để tin tưởng.
Buổi tối, mẹ Tiết Phàm đến nhà tôi chơi, vô tình hữu ý nhắc đến chuyện tôi và Tiết Phàm cùng nhau thi đại học.
“Hai đứa trẻ thanh mai trúc mã, nếu đại học cũng học cùng trường, cũng có thể nương tựa lẫn nhau.”
Tôi không nói gì, yên lặng nghe người lớn sắp xếp.
Lúc này, Tiết Phàm bước vào.
“Tiểu Thu, có người muốn gặp cậu.”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi dường như ý thức được điều gì đó, nhìn cuốn sách trên tay, không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
“Tôi không có nhiều thời gian để đùa với các người.”
Tiết Phàm bước tới nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt nóng bỏng:
“Tớ biết cậu vô tội, nhưng chẳng phải cậu ấy còn nợ cậu một lời xin lỗi sao?”
Tôi tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Tô Niệm Niệm nữa, nhưng nghe cậu ta nói vậy, cái sự kiêu ngạo trong lòng tôi nhanh chóng bùng cháy.
“Được, tôi đi với cậu.”
Mẹ nhìn tôi và Tiết Phàm cùng nhau ra ngoài, đặc biệt dặn dò tôi về sớm.
9
Đêm khuya thanh vắng, tôi theo sau Tiết Phàm, đến cái nhà máy bỏ hoang mà hồi nhỏ chúng tôi thường chơi, gió thổi cát bay, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc.
“Tô Niệm Niệm hẹn tôi đến đây sao?”
Tôi nhìn Tiết Phàm đang đi phía trước có chút nghi ngờ, Tiết Phàm không nói một lời.
Trạng thái này khiến tôi không khỏi căng thẳng.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một chiếc xe, Tô Niệm Niệm mặc váy trắng đứng bên cạnh xe, cô ta nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười.
“Giang Thu, lâu rồi không gặp, thấy tao thành ra thế này, mày đắc ý lắm đúng không?”
Tôi nghi ngờ nhìn cô ta, lúc này mới phát hiện trên đầu cô ta quấn băng gạc, nửa cánh tay lộ ra đầy vết bầm tím.
“Cậu tìm tôi đến đây, chỉ để nói chuyện này thôi sao?”
Tiết Phàm và Tô Niệm Niệm đứng cùng nhau, chỉ có một mình tôi, nơi này lại hẻo lánh.
Sự xảo quyệt của Tô Niệm Niệm tôi đã lĩnh giáo rồi, tôi không thể dễ dàng lơ là cảnh giác.
“Giang Thu, tao thật sự rất ghen tị với mày, tại sao mày lại có thể có được nhiều tình yêu thương đến vậy? Mẹ mày quyến rũ bố tao không thành, khiến nhà tao thành ra thế này, tại sao mày vẫn có thể học giỏi, ngoan ngoãn, hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp?”
Nghe những lời này, tôi không nhịn được cười.
“Bố cậu yêu mà không được, mẹ tôi xưa nay không thèm để ý đến ông ta. Phải nói là mẹ cậu vô dụng thì đúng hơn, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không khiến đàn ông yêu mình được.”
Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn Tô Niệm Niệm, cố ý cất cao giọng: “Đồ vô dụng.”
Tô Niệm Niệm xông lên muốn đánh tôi, vừa giơ tay lên đã bị tôi nắm lấy hất ra.
“Tôi không có nghĩa vụ phải chịu đựng ác ý của cậu, nhưng những gì cậu đã làm với tôi, cuối cùng sẽ phản tác dụng lên chính cậu thôi.”
Tiết Phàm lạnh lùng nhìn tôi:
“Là để cậu và cô ấy hòa giải, không phải đến đây để cố tình gây sự.”
Tôi đã sớm đoán ra cậu ta và Tô Niệm Niệm là một bọn, nhưng căn bản không để ý.
“Tiết Phàm, Tô Niệm Niệm đã hứa với cậu những gì? Khiến cậu vì cô ta mà làm trâu làm ngựa như vậy, tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Tô Niệm Niệm cười lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo, tên côn đồ tôi gặp ở con hẻm trước đó đã chạy ra, phía sau còn có mấy tên đàn em.
“Giang Thu, chẳng phải mày tự cho mình thanh cao sao? Vậy thì hôm nay tao sẽ hủy hoại mày, chụp ảnh tung lên mạng, để mày không bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.”
Tiết Phàm ngạc nhiên nhìn Tô Niệm Niệm, vội vàng nói:
“Niệm Niệm, em đã hứa với anh là đến xin lỗi Giang Thu mà, em đang làm gì vậy?”
“Tiết Phàm, chuyện này không liên quan đến anh, nếu anh dám bảo vệ cô ta, tôi sẽ chia tay với anh.”
Nghe những lời này, tôi bừng tỉnh.
Thảo nào Tiết Phàm vì Tô Niệm Niệm mà hết lần này đến lần khác đối đầu với tôi, ngay cả tình nghĩa thanh mai trúc mã mười mấy năm cũng có thể bỏ qua, hóa ra bọn họ đã lén lút yêu nhau từ lâu rồi.
“Niệm Niệm!” Tiết Phàm đã lo lắng đến đổ mồ hôi.
Tô Niệm Niệm đã chọn một chỗ tốt.
“Giang Thu, chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay tao sẽ không tha cho mày nữa đâu.”
Tên côn đồ tiến về phía tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, mặt không đổi sắc nắm chặt tay thành quyền:
“Xem ra bài học lần trước, mày vẫn chưa nhớ.”
Bước chân của tên côn đồ khựng lại, quay đầu nhìn Tô Niệm Niệm:
“Tiền tôi phải lấy gấp đôi.”
Thật là một màn ngồi im đòi giá, Tô Niệm Niệm ra hiệu OK với hắn.
Mấy người xông về phía tôi, tôi lùi mãi đến khi bị ép vào chân tường, Tiết Phàm còn muốn tiến lên ngăn cản thì bị Tô Niệm Niệm ôm chặt cánh tay đe dọa.
Tôi mặt không biểu cảm nhìn tên côn đồ đang dần tiến lại gần, thừa lúc hắn không để ý liền xông lên.
Một người khó địch lại bốn tay, huống chi đối diện còn là ba người đàn ông, sức lực của tôi cuối cùng vẫn không bằng đám côn đồ, bị chúng đè xuống đất.
Nhìn chúng từ từ tiến lại gần, trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ hãi.
Một tiếng “xoẹt” vang lên.
Chiếc áo sơ mi trắng tôi mặc bị xé toạc, lộ ra làn da trắng như tuyết, chỗ vừa bị chạm vào nhanh chóng ửng đỏ.
Tên côn đồ đắc ý véo cằm tôi, cười gian xảo.
“Giang Thu, xinh đẹp như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử mùi đàn ông cho biết.”
10
Nhìn người đàn ông dần tiến lại gần, lòng tôi rối bời, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Tiết Phàm không xa.
“Nếu bây giờ các anh dừng lại, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu, nhưng nếu tiếp tục, cố ý gây thương tích nhẹ cũng phải ngồi tù.”
Tôi ngẩng đầu nhìn tên côn đồ, nhẹ giọng nói:
“Tôi đã nói rồi, bố tôi là cảnh sát, anh nên biết hậu quả, Tô Niệm Niệm nói sẽ cho anh bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho.”
Trong đáy mắt tên côn đồ thoáng có chút do dự, tôi lập tức nói tiếp:
“Bây giờ anh thả tôi ra, tôi có thể cho anh tiền.”
Tô Niệm Niệm thấy bên này không có động tĩnh gì, không khỏi lớn tiếng hét:
“Các người nhanh lên, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Tên côn đồ muốn lấy gấp đôi tiền:
“Giang Thu, tôi có thể diễn một màn kịch với cô, rồi để cô đi, nhưng tiền của cô cũng phải cho tôi.”
Bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác, bố mẹ thấy Tiết Phàm dẫn tôi đi, họ rất yên tâm tôi sẽ không gặp chuyện gì, tình hình hiện tại vẫn chưa thể cầu cứu báo cảnh sát, đây là lựa chọn duy nhất của tôi.
“Thành giao.”
Tên côn đồ dẫn tôi vào một gian phòng bỏ hoang trong nhà máy trước mặt Tô Niệm Niệm, người bên ngoài không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng động.
“Cô có thể chuyển tiền rồi, chúng tôi làm ăn phải giữ chữ tín.”
Tôi nhìn hắn, vẻ mặt cố gắng trấn tĩnh:
“Vậy tôi có thể kết bạn với anh không? Như vậy tiện hơn.”
Càng tiện cho việc sau này báo cảnh sát bắt hắn.