Tưởng bắt nạt chị đây mà dễ à - Chương 6
Tên côn đồ không nghĩ nhiều liền đồng ý kết bạn.
Dưới sự giám sát của hắn, tôi chuyển khoản mười vạn tệ tiền mừng tuổi tích cóp mười mấy năm qua, tên côn đồ nhận được tiền lộ ra một nụ cười hài lòng.
Tiết Phàm bên ngoài sốt ruột đến đỏ mắt.
“Niệm Niệm, sao em có thể đối xử với Giang Thu như vậy, nếu bị bố mẹ cô ấy biết, anh biết ăn nói thế nào đây.”
Tô Niệm Niệm căn bản không để vào mắt:
“Anh bây giờ là bạn trai của em, còn lo lắng cho cô ta trước mặt em sao? Giang Thu và mẹ cô ta đều là đồ tiện chủng, không cho cô ta một bài học thì em ăn ngủ không yên.”
“Chẳng phải cô ta học giỏi nhất toàn khối, là ứng cử viên cho vị trí thủ khoa sao?”
Tô Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng:
“Vậy thì em sẽ hủy hoại danh tiếng và tiền đồ của cô ta, để cô ta sống không bằng chết.”
Tôi thu âm lại những lời của họ, quay đầu nhìn tên côn đồ đang cố tình gây ra tiếng động, trong lòng một trận nhói đau.
Tiết Phàm không phải đang lo lắng cho tôi, mà là đang tìm đường lui cho chính mình.
Cậu ta không thoát được đâu, tôi sẽ không tha cho cậu ta.
Tôi phối hợp với tên côn đồ chụp mấy tấm ảnh cận mặt, dùng AI đổi mặt để lại một đống ảnh khỏa thân, những thứ này là để đối phó với Tô Niệm Niệm.
Nửa tiếng sau, nghe thấy bên trong không còn động tĩnh gì, cô ta đẩy cửa bước vào.
Cô ta giật lấy điện thoại trong tay tên côn đồ, nhìn những “bức ảnh” của tôi bên trong, hài lòng cầm điện thoại đi ra:
“Các người đừng có rảnh rỗi, hành hạ cô ta đến khi không còn sức lực mới được đi.”
Nói xong, Tô Niệm Niệm đi mất.
Sau khi xác định Tô Niệm Niệm đã đi xa, tôi đẩy mạnh tên côn đồ ra, rời khỏi nhà máy bỏ hoang, kinh hồn bạt vía trở về nhà. Mẹ vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi liền biết đã xảy ra chuyện.
Dưới sự gặng hỏi của mẹ, tôi kể lại mọi chuyện cho bà nghe.
Mẹ vô cùng kinh ngạc, ôm tôi nước mắt lưng tròng.
“Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy.”
Mẹ ôm chặt tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Mẹ sẽ đi nói với bố con ngay, để bố con điều tra Tô Niệm Niệm và Tiết Phàm.”
Tôi dựa vào lòng mẹ, cố nén nước mắt lắc đầu: “Con không sao, mẹ đừng lo.”
Bố có vụ án quan trọng ở đơn vị cần xử lý, phải khẩn cấp trở về đồn cảnh sát, tôi và mẹ quyết định ngày hôm sau đợi ông về sẽ kể cho ông nghe.
Tôi điều chỉnh lại trạng thái bình thường để đi học, nhưng kỳ lạ là Tiết Phàm lại không đến trường, mấy bạn học thích buôn chuyện đều không nhịn được đoán mò.
“Tiết Phàm và Tô Niệm Niệm tối qua ở cùng nhau, bọn họ còn nói muốn bỏ trốn nữa đấy, vì tình yêu mà bỏ cả đại học.”
“Tô Niệm Niệm là thiên kim tiểu thư, không cần học giỏi vẫn có cuộc sống tốt, Tiết Phàm thì chưa chắc, cái bộ dạng chó liếm của cậu ta thì ai mà thèm.”
Tôi đang nghe rất say sưa.
Đúng lúc này, cán bộ lớp vội vã chạy từ bên ngoài vào, vẻ mặt phức tạp nói:
“Tiết Phàm bị bắt rồi.”
11
Tôi và các bạn học đều ngạc nhiên, cán bộ lớp không biết chi tiết cụ thể, nhưng dường như chuyện khá nghiêm trọng, cảnh sát đã đến trường.
Vẻ mặt cán bộ lớp kinh ngạc đi đến trước mặt tôi:
“Cô chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng một chuyến.”
Tôi có chút ngạc nhiên, đến văn phòng thì thấy bố đang ở đó, từ lời ông tôi mới biết chuyện tối qua có người đã báo cảnh sát nhanh hơn tôi một bước.
Người đó lại chính là Tô Niệm Niệm.
Hóa ra sau khi cô ta đi, đám côn đồ đã đi tìm Tô Niệm Niệm đòi tiền, không ngờ Tô Niệm Niệm định quỵt nợ, còn muốn dùng chuyện bọn họ hại tôi để uy hiếp đám côn đồ, tưởng rằng có Tiết Phàm ở bên cạnh thì không sợ gì.
Kết quả đám côn đồ không đòi được tiền, tức giận bắt cả Tô Niệm Niệm và Tiết Phàm lại, Tô Niệm Niệm không trả tiền thì bọn chúng có cách trả thù.
Mấy người đánh Tiết Phàm trọng thương, thay nhau hãm hiếp Tô Niệm Niệm, còn chụp ảnh tung lên mạng, Tô Niệm Niệm không chịu nổi nhục nhã đã báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã khống chế được đám côn đồ, nhanh chóng xóa những bức ảnh trên mạng, may mà tốc độ nhanh nên không gây ra nhiều dư luận.
Chỉ là Tô Niệm Niệm chịu phải tổn thương tâm lý rất lớn, sau khi điều tra sâu hơn thì phát hiện có liên quan đến tôi.
Tô Niệm Niệm tự làm tự chịu, tôi chỉ cảm thấy mỉa mai.
Bố vỗ vai tôi, vẻ mặt áy náy xót xa:
“Tiểu Thu, tối qua đã xảy ra chuyện gì, mau kể cho bố nghe.”
Tôi lấy điện thoại ra mở đoạn ghi âm đưa cho ông.
“Tên côn đồ đó đã lấy đi mười vạn tệ của con, không làm hại con, con có đoạn ghi âm này, là bằng chứng Tô Niệm Niệm và Tiết Phàm âm mưu hại con.”
Sắc mặt bố và cô chủ nhiệm đều rất khó coi, bố của Tô Niệm Niệm đến vừa hay nghe được đoạn ghi âm đó, vội vàng tiến lên xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tất cả mọi người đều không ngờ, Tô Niệm Niệm từ nạn nhân lại trở thành kẻ gây án, Tiết Phàm tính là đồng phạm, đợi xuất viện cũng sẽ phải đi thẩm vấn điều tra.
Chuyện của bọn họ đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, bố mẹ Tiết Phàm ban đầu còn muốn xin lỗi tôi, nhưng bị bố mẹ tôi từ chối.
Tôi căn bản không muốn gặp bọn họ, càng không muốn gặp Tiết Phàm.
Tôi nghỉ ngơi mấy ngày rồi trở lại trường chuẩn bị cho kỳ thi đại học, về nhà tình cờ phát hiện nhà Tiết Phàm đã chuyển đi, chắc là cũng không còn mặt mũi nào gặp lại chúng tôi.
Điều đáng mừng là sau khi bắt được đám côn đồ, mười vạn tệ của tôi cũng đã được thu hồi, Tô Niệm Niệm và Tiết Phàm bị đuổi học, việc học hành và cuộc sống đều bị ảnh hưởng rất lớn, trở thành chuyện xấu của trường.
Cuộc sống dường như đã trở lại bình yên như trước, tôi bước vào giai đoạn học tập cường độ cao, kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ, tôi đạt điểm cao và trở thành thủ khoa khối tự nhiên.
Bố mẹ tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô cho tôi, tôi nhận lời chúc mừng của mọi người trong đám đông, qua khóe mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Là Tiết Phàm.
Tôi bước đến đứng trước mặt Tiết Phàm, mắt cậu ta hơi đỏ, đưa cho tôi một chiếc hộp.
“Đây là món quà tớ đã chuẩn bị cho cậu từ lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội tặng cậu.”
Tôi nhận lấy bằng hai tay rồi không chút do dự ném vào thùng rác bên cạnh, cơ thể Tiết Phàm lập tức cứng đờ:
“Giang Thu, tớ biết cậu hận tớ, tối đó tớ thật sự không còn cách nào khác.”
“Những tên côn đồ đó căn bản không chạm vào tôi.”
Nghe tôi nói vậy mắt Tiết Phàm sáng lên: “Thật sao?”
Tôi nhìn cậu ta vẻ mặt bình thản: “Trong mắt tôi, cậu và bọn họ không có gì khác biệt, khi cậu chọn đứng về phía Tô Niệm Niệm để phỉ báng tôi, tung tin đồn về tôi, làm tổn thương tôi, chúng ta đã không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.”
“Tiết Phàm, hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”
Tiết Phàm ôm mặt khóc, không ngừng nói xin lỗi.
Tôi làm ngơ, quay người trở về bên cạnh bố mẹ, đón chào cuộc đời thuộc về tôi.
– Hết –