Tuyệt đại long y - Chương 14 Bố vợ yêu cầu nói chuyện riêng
Chương 14: Bố vợ yêu cầu nói chuyện riêng
Triệu Lâm và Kiều Phương ra tới vườn hoa của bệnh viện, họ cũng không vội vã nói chuyện.
Triệu Lâm vốn có nhiều lời để giải thích với mẹ nhưng tới miệng thì anh lại nuốt vào.
Quan hệ với Lữ Nam Nam kết thúc thì thôi, đã là chuyện đã qua.
Có lẽ mối quan hệ kia mang tới sự đau đớn, thậm chí là sỉ nhục.
Nhưng cuối cùng vần kết thúc.
Loại phụ nữ như vậy không xứng làm vợ con mình, phát hiện ra trước khi cưới cũng là một chuyện tốt.
Nhưng cục tức này Triệu Lâm nuốt không nổi.
Vương Vũ, Vương Diệu Thăng.
Món nợ này anh sẽ không quên.
Chờ xem, quân tử báo thù, 10 chưa muộn!
Không, có lẽ chỉ là 5 năm.
Nếu như có thể nhanh hơn, anh tuyệt đối không nhẹ tay.
Kiều Phương lau nước mắt, chuyện tới nước này thì không thể thay đối nữa, bà ấy chỉ có thể để
Triệu Lâm dẫn đi.
Nếu Lữ Nam Nam đã muốn rời đi thì không còn gì để nói nữa.
Kiều Phương đưa trái cây trong tay cho Triệu Lâm: “Lâm Tử, những trái cây này con cầm ăn, mẹ về trước, ra chợ mua vài thứ, tối nay chúng ta ăn một bữa ngon!”
Một ngày bi thương, cũng là một ngày vui vẻ.
vẫn là câu nói kia, đã thế thì không bằng ăn bữa cơm cho ngon, đừng làm khó bản thân.
Dù sao loại người này không ở cạnh con mình nữa cũng là việc đáng ăn mừng.
Trong cái rủi cũng có cái may, nếu như đã kết hôn, thậm chí là sinh con rồi mới xảy ra chuyện như vậy thì mới gọi là buồn nôn.
Hiện tại coi như là kịp dừng, hạn chế tổn thất.
Triệu Lâm nhếch môi cười: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì ngon đi, con muốn ăn chân gà hầm tương!”
Chân gà hầm tương, một món mà Triệu Lâm thích nhất, cũng là món ăn có lịch sử lâu đời.
Trước kia mỗi khi Triệu Lâm đạt được thành tích tốt trong một cuộc thi hay giải thưởng gì đó thì mẹ đều làm món này cho anh.
Đối với mẹ con Triệu Lâm, đó không chỉ là món ăn mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sổng của họ.
“Được được được, mẹ đi mua tối về nấu cho con!”
‘Vâng!”, Triệu Lâm gật đầu.
Ăn bữa cơm này xong coi như chấm dứt việc này.
Đúng lúc đó, Lăng Nhạn Nam vội vàng chạy từ bên kia vườn hoa sang, nhưng được vài bước lại quay về.
“Triệu Lâm, sao không gọi được cho cậu thế?”, Lăng Nhạn Nam thở hổn hến.
Cô ấy đã tìm Triệu Lâm nãy giờ, vừa mới nghe nói anh ở phòng điều dưỡng.
Nhưng chạy tới tìm một vòng thì không thâỳ.
Lúc này Triệu Lâm mới đế ý điện thoại mình đế trong túi luôn hiển thị cuộc gọi với mẹ.
Sau khi cúp điện thoại, anh mới biết Lý Sơ Ảnh và Lăng Nhạn Nam đã gọi cho mình rất nhiều lần.
“Cô Lăng, vội vã tìm tôi như thế là vì chuyện gì?”, Triệu Lâm hỏi.
“Không phải tôi tìm cậu mà là chủ tịch Lý tìml”, ngừng một lát, Lăng Nhạn Nam mới thấy
Kiều Phương: ‘Vị này là?”
“Đây là mẹ tôi, mẹ, đây là giáo viên của con – Lăng Nhạn Nam!”
Kiều Phương vội tiến lên bắt tay Lăng Nhạn Nam: “Chào cô Lăng, tôi đã nghe con trai kể về cô, còn phải cảm ơn vì cô đã chăm sóc thằng bé…”
Lăng Nhạn Nam khách sáo trò chuyện với Kiều Phương.
Sau một hồi khách sáo, Kiều Phương mới vẫy tay chào, ý bảo Triệu Lâm cứ bận chuyện của mình đi.
“Cô Lăng, chủ tịch Lý nào?”, Triệu Lâm hỏi.
“Còn là ai được nữa? Lý Thanh Nham!”, Lăng Nhạn Nam nói.
“Ông ấy tìm tôi?”, Triệu Lâm có chút khó hiểu, chẳng lẽ Vương Thánh thủ đã đê cử mình với chủ tịch Lý, nói việc trị khỏi cho Diệu Diệu là công của mình?
“Tôi cũng không biết, dù sao tôi thấy đó là chuyện tốt!”
Lăng Nhạn Nam nhớ lại dáng vẻ của bố con họ Lý thì trong lòng đoán đó không hẳn là chuyện xấu.
Dù sao Lý Thanh Nham và Lý Sơ Ảnh cũng đang rất muốn gặp Triệu Lâm.
Trong lòng Triệu Lâm chấn động, nhà họ Lý là một trong ba nhà đứng đầu Trung Châu.
Nếu có thể tạo quan hệ với đối phương, vậy hiến nhiên sẽ có lợi cho tiền đồ của anh.
Chỉ là không biết đối phương tìm mình đế làm gìl
Mong rằng không phải chuyện xấu!
Triệu Lâm đang nghĩ thì Lăng Nhạn Nam đi trước dẫn đường, hai người còn gặp phải Lữ Nam Nam và nhân viên khác đang chăm sóc bệnh nhân.
Ai cũng biết mẹ Triệu Lâm mới tới tìm Lữ Nam Nam, ánh mắt họ nhìn Triệu Lâm có chút kỳ quái.
Mà hai bên lại như có mắt không tròng, như chẳng nhìn thấy đổi phương.
Lăng Nhạn Nam thấy Triệu Lâm dứt khoát như vậy thì thở phào.
Cô ấy chỉ sợ Triệu Lâm không thể vượt qua chuyện này.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Nham và Lý Sơ Ảnh cũng chờ đợi Triệu Lâm.
Khi cửa phòng chuyển động, họ lập tức nhìn sang.
“Chủ tịch Lý, nghe nói ông tìm tôi? Có
chuyện gì à?”, Triệu Lâm khách sáo hỏi, ánh mắt nhìn thẳng đối phương.
Nói anh không hồi hộp là nói dối, Lý Thanh Nham là nhân vật cỡ nào?
Đây chính là người mà viện trưởng gặp thì còn phải niềm nở chào đón mà.
Nhưng điều làm Triệu Lâm kinh ngạc là phát hiện ra Lý Thanh Nham có chút… căng thẳng?
Ông ấy cũng hồi hộp à?
Ông ấy hồi hộp cái gì nhỉ?
Suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua đầu Triệu Lâm.
Lý Thanh Nham nhìn Triệu Lâm với ánh mắt phức tạp.
Chuyện này nên mở lời thế nào đây?
“Tiểu Triệu, mẹ cậu tên là Kiều Phương hả?”, Lý Thanh Nham nhìn Triệu Lâm, cẩn thận hỏi như đang xác thực.
“Phải!”, Triệu Lâm gật đầu, cười khố nói: “Vừa rồi bà ấy còn tới bệnh viện thăm tôi!”
Lý Thanh Nham nghe thế thì tim đập bình bịch.
Tim được rồi Ị
Cuối cùng cũng tìm được rồi Ị
Hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được!
Vẻ mặt Lý Thanh Nham kích động.
Tim của Lý Sơ Ảnh cũng đập mạnh, dù sao đây cũng là chuyện kết hôn của cô, cô cứ cảm thấy mình căng thẳng như phạm nhân đang chờ toà tuyên án.
Triệu Lâm và Lăng Nhạn Nam thấy bó con Lý Sơ Ảnh lộ ra biểu cảm kỳ lạ như thế thì trong mắt loé lên tia kỳ quái.
“Chủ tịch Lý, người tôi đã dẫn tới, ông tìm cậu ấy làm gì?”, Lăng Nhạn Nam hỏi
Dù sao Triệu Lâm cũng là học trò của cô ây.
Nếu Lý Thanh Nham tặng thưởng thì tốt.
Còn nếu muốn trách tội hay trừng phạt.
Cô ấy có thể che chở và rũ bỏ trách nhiệm cho Triệu Lâm.
Lý Thanh Nham nói: “Cô Lăng, phiền cô ra ngoài một chút được không? Tôi muốn tâm sự riêng với bác sĩ Tiểu Triệu một vài chuyện!”
Lăng Nhạn Nam giật mình.
Gia chủ của một trong ba gia tộc lớn tại Trung Châu mà muốn tâm sự riêng với Triệu Lâm?
Một thực tập sinh quèn như Triệu Lâm thì có gì để ông ấy làm thế?
Trong lòng chủ nhiệm Lăng thầm nghĩ, nhưng rồi cô ấy cũng nhận ra có lẽ Lý Thanh Nham không định hại gì Triệu Lâm.
Dù sao với thân phận của ông ấy mà muốn hại thì không cần dùng thủ đoạn.
“Được, các vị trò chuyện đi Ị”, Lăng Nhạn Nam rời đi, trước khi đi còn đánh mắt ra dấu cho Triệu Lâm cấn thận.
Cô ấy đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh.
Trên mặt Triệu Lâm là sự ngạc nhiên.
Lý gia chủ nói chuyện riêng với mình?
Với lại…
Cớ gì mà mặt Lý Sơ Ảnh đỏ lên thế?
Cũnq khônq dám nhìn thẳnq mình nữa!