Tuyệt đại long y - Chương 18 Te Nguyên
Chương 18: Te Nguyên
Cái gì gọi là giả định táo bạo thì không cần tang chứng vật chứng, bài trừ tất cả.
Lý Sơ Ảnh nói xong thì Lý Thanh Nham cũng bắt đầu tự hỏi, cảm thấy con gái nói rất có lý.
Lý Sơ Ảnh nói: “Bố, con cảm thâỳ chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng một chút, đổi với chúng ta hay anh ấy đó cũng là chuyện tốt, bố thấy sao?”
Lý Thanh Nham cười khổ: “Là bố cạn nghĩ, do bổ tìm được cậu ta rồi có chút kích động, con nói rất đúng!”
Dù gì Lý Thanh Nham cũng là một ông trùm kinh doanh ở Trung Châu, vừa rồi nhiệt tình như vậy là vì bị niềm vui tìm thấy Triệu Lâm làm mụ mị đầu óc.
Hiện tại được nhắc nhở, tất nhiên biết nên xử lý thế nào.
Dù sao thì đạo lý “tri kỷ tri âm, bách chiến bách thắng”, ông ấy vẫn biết
Với lại, Lý Thanh Nham vẫn khá tự tin về vẻ đẹp của con gái.
Những năm gần đây, số người tới nhà họ Lý cầu hôn, muốn làm quen nhiều vô sổ kể, trong đó không thiếu cậu ấm của các gia tộc lớn.
Ông ấy không tin là Triệu Lâm không háo sắc!
“Con ở đây chăm sóc Diệu Diệu, bố đi giải quyết chuyện sau đó!”, Lý Thanh Nham dặn dò ngân gọn.
Kế tiếp ông ấy phải phái người điều tra tình hình của Triệu Lâm, ngoài ra còn phải cho người tìm mua dược liệu mà Vương thánh thủ cần.
Dù sao trứng gà cũng không thể hết vào một cái giỏ được.
Trong phòng nhanh chóng yêu tĩnh lại, Lý Sơ Ảnh bắt đầu giúp Diệu Diệu chải lại mái tóc rối bời, đồng thời nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Không nghĩthì thôi, nghĩ lại…
Giận quá hà!
Lý Sơ Ảnh phồng mang trợn má như con cá nóc.
Tên này!
Lần đầu tiên cô tỏ tình với đàn ông, đồng ý gả cho đổi phương mà lại bị từ chối như thế.
Đúng là đáng ghét!
Lý Sơ Ảnh nghĩ tới đây, giận dữ nện lên giường hai cái, may mà Lý Diệu Diệu ngủ sâu, bằng không đã bị đánh thức rồi.
Sau đó Trần Thi Mạn cũng tới.
Cô thấy Lý Sơ Ảnh tức giận thì cười hỏi: “Sao thế? Ai chọc cậu giận?”
“Không có, chỉ là thấy bất công cho Diệu Diệu thôi, con bé còn nhỏ như vậy!”, Lý Sơ Ảnh bình tĩnh đổi chủ đề, chuyện riêng của mình thì cô chỉ nói với bố thôi.
“Sao cậu lại tới đây?”, Lý Sơ Ảnh chủ động hỏi.
“Tớ không thể tới à? Xì, thật sự là vì Diệu Diệu à? Không phải là vì chồng chưa cưới gần ngay trước mặt kia chứ?”, Trần Thi Mạn nở nụ cười, không chịu tha cho bạn.
Lý Sơ Ảnh nói: “Hầy, dù sao cũng rất phức tạp, tớ khó mà nói rõ cho cậu biết!”
“Sao, người trong nhà lại ép cậu à?”, Trần Thi Mạn như nhận ra gì đó.
Lý Sơ Ảnh cười khổ.
Nếu bố ép cô thì cũng tốt rồi.
Mà vấn đề hiện tại là…
Nữ bằng lòng gả.
Nhưng nam không muốn cưới.
Lý Sơ Ảnh không nhịn được mà bĩu môi: “Thi Mạn, cậu cảm thấy trông tớ thế nào? Có thế coi là xinh đẹp không?”
“Cái gì mà có thế coi?”, Trần Thi Mạn cười mắng: “Nếu cậu không xinh đẹp thì khác nào triệt đường sống của những cô gái khác!”
Đám thiếu gia Trung Châu lén lập ra một danh sách gọi là Bách Hoa Phổ, cô và Lý Sơ Ảnh đều có tên, nằm trong top 3 nữa.
Mà Lý Sơ Ảnh gần như được công nhận là người đứng đầu danh sách vì không chỉ tính cách tốt đẹp mà còn cả thói quen giữ mình “sạch sẽ”, nên rất được lòng mấy cậu chàng kia.
“Nếu cậu là đàn ông, cậu sẽ chịu kết hôn với tớ chứ?”, Lý Sơ Ảnh chân thành hỏi.
Trần Thi Mạn nghe thế thì cười duyên, ôm eo Lý Sơ Ảnh nói: “Đừng nói tớ là nam, mà dù là nữ, tớ cũng thèm cái cơ thể này của cậu! Nhìn vòng eo nhỏ có thể nắm bằng một tay, nhìn đôi bồng đảo ngồn ngộn này đi, ha ha ha.
Ui cha, làn da còn vừa trắng vừa mịn, toả ra mùi hương.
Chậc chậc chậc, Lý Sơ Ảnh, hay cậu theo tớ đi?
Tối nay chúng ta động phòng nhé?”
Trần Thi Mạn nói rồi cố tình trêu chọc, còn nở nụ cười “dê xồm” làm Lý Sơ Ảnh tê dại cả da đầu.
Cô vội đấy cô bạn dâm dê ra.
“Xí, đừng nói tào lao, đừng đụng chân đụng tay nha!”. Lý Sơ Ảnh đỏ mắt nói.
Trần Thi Mạn thấy bạn thân bị mình chọc tới
đỏ mặt thì cảm thấy sảng khoái: “Sơ Ảnh, tớ cảm thấy nếu người nhà ép cậu thì không bằng cậu ra tay trước.
Tim anh ta từ hôn là được!
Hôn ước huỷ bỏ, chuyện đã xong, người nhà có thế làm gì cậu nữa?
Vậy nên đừng lo lắng, còn nhiều biện pháp giải quyết!”
Lý Sơ Ảnh giật khoé môi.
Từ hôn?
Rõ ràng là đối phương không ưng mình mà!
Với cả từ hôn rồi thì Diệu Diệu phải làm sao đây?
Tương lai, con cái của cô và Diệu Diệu đêu có huyết mạch nhà họ Lý, lỡ đâu đứa nhỏ cũng dính nguyền rủa thì sao?
Nhưng Lý Sơ Ảnh lại không thể nói ra những lời này.
“Thi Mạn, chúng ta đừng nói chuyện này nữa? Hiện tại nó làm mình đau đầu lắm rồi!”, Lý Sơ Ảnh xoa ấn đường.
Trần Thi Mạn cũng không nói tới việc này nữa, lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra.
Trên hộp có khắc hoa văn tinh xảo, nhìn là biết ngay đồ bên trong không phải thứ tầm
thường.
“Đây là cái gì?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
Trần Thi Mạn cười, mở hộp ra, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập căn phòng.
Trong hộp này là một nhân sâm chất lượng cực tốt.
Dù gì Lý Sơ Ảnh cũng là cô chiêu, nhìn ra được tuổi của gốc nhân sâm này, kinh ngạc nói: “Nhân sâm trăm năm? Thi Mạn, cậu có lòng quá.
Nhưng tạm thời Diệu Diệu không cần dược liệu này.
Cậu lấy về đi!”
Tuy Vương thánh thủ cần vài loại dược liệu quý.
Nhưng trong đó không yêu cầu nhân sâm trăm năm.
Trần Thi Mạn nghe thế thì lắc đầu: “Cậu hiếu íâm rồi, cái này không phải là tớ tặng!”
Lý Sơ Ảnh nghe nói thế thì hỏi ngược lại: “Là người khác nhờ cậu gửi cho tớ?”
Trần Thi Mạn thấy cô hiếu ra thì cười: “Đúng rồi! Nhân sâm này là do Nguyên Tề tự mình bỏ tiền mua tặng cậu.
Anh ta nói mong Diệu Diệu sẽ sớm ngày khỏi
bệnh!”
Trần Thi Mạn nói như đang tranh công.
Nhưng sau đó cô lại phát hiện vẻ mặt của Lý Sơ Ảnh rât khó coi.
“Sao anh ta biết Diệu Diệu nhập viện? Cậu nói cho anh ta biết à?”, Lý Sơ Ảnh lạnh lùng hỏi.
Nụ cười trên mặt Trần Thi Mạn cứng đờ.
Cô tức khắc nhận ra Lý Sơ Ảnh không ưa Tề Nguyên.
Mình lại tự dâng lên họng súng.
Trần Thi Mạn vội giải thích: “Sao ta có thế nói chuyện của Diệu Diệu cho anh ta biết chứ!”
Chính anh ta chủ động tìm tới tớ.
Cậu quên rồi sao?
Bác sĩ riêng của Tề Nguyên làm ở bệnh viện này, lần trước anh ta còn khoe khoang là đế bác sĩ của anh ta chữa cho Diệu Diệu, đảm bảo sẽ trị khỏi!”