Tuyệt đại long y - Chương 20 Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
Chương 20: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
Trần Thi Mạn nhìn thấy bộ dạng áo mũ chỉnh tề của Tề Nguyên, không khỏi rùng mình.
Vốn ấn tượng của cô đối với Tề Nguyên đã rất tốt, dù sao trong số những phú nhị đại của thành phố Trung Châu, anh ta trông khá chỉn chu, nói chuyện cũng khéo léo, quan trọng nhất là còn có sự nghiệp của riêng mình.
Nhưng những ấn tượng tốt này vừa mới bị lời nói của Lý Sơ Ảnh nói đập nát thành cặn bã.
Cô thật sự không ngờ rằng cái người cười rộ lên trông rất vô hại như Tề Nguyên lại là một người như vậy, dùng tới hàng loạt thủ đoạn như lắp camera, sắp xếp gián điệp vân vân.
Nếu như là đối lại là một người khác, Trần Thi Mạn chắc chắn phải thở dài cho chính bạn thân của mình, đánh cho anh ta một cái bạt tai thật kêu.
Nhưng là người này lại là Tề Nguyên, cậu hai của nhà họ Tề, ý nghĩ này của Trần Thi Mạn để trong đầu rồi lại thôi.
“Cô ấy không nhận”. Trần Thi Mạn trả lại hộp nhân sâm cho Tề Nguyên, động tác rất nhanh, giống như là sợ bị lây nhiễm gì đó.
“Coi như là cô tặng cô ấy không nhận sao?”, Tề Nguyên có chút kinh ngạc, giọng điệu cũng
kìm lòng được mà lớn hơn rất nhiều.
Vương Diệu Thăng cực kì hiếu ý mà kéo đứa con trai Vương Vũ của mình đi.
Những nhân vật như Tề Nguyên nói chuyện, tốt nhất vẫn là không nên đứng bên cạnh nghe, nhỡ đâu nghe được cái gì không nên nghe, sẽ gặp phải những điều phiền phức không cần thiết.
Trần Thi Mạn vốn dĩ cũng không định nói gì, nhưng vẫn không nhịn được được: “Sơ Ảnh nói rồi, cô ấy hi vọng cô hiếu được giữa các anh là thật sự không có khả năng, cô ấy thật sự không có bất kì hứng thú với anh cả.
Tề Nguyên, trên đời này thiếu gì những đoá hoa thơm, với năng lực của anh, người phụ nữ tốt đến mấy cũng sẽ có được cơ mà?”
Sắc mặt của Tề Nguyên lạnh xuống, cố nén sự không vui mà gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cô, nhưng mà những lời này cũng không cần nói với tôi, Tề Nguyên chưa từng có chuyện tặng quà ròi lấy lại, nghe nói trong người lớn trong nhà cô sức khoẻ không tốt, hộp nhân sâm cầm này cô về cho bổ cô tẩm bổ đi.”
Hộp nhân sâm lại bị Tề Nguyên đưa ngược lại, nhưng Trần Thi Mạn đâu nào chịu muốn: “Cảm ơn cậu Tề, nhưng mà không cần đâu, trong nhà của tỏi cũng có…”
“Người nhà cô làm sao có được loại nhân
sâm trăm năm tuổi với hiệu quả tấm bổ cực kì tốt như thế này? Đừng khách sáo với tồi, tôi vốn dĩ đã chuấn bị hai hộp nhân sâm, một hộp cho Sơ Ảnh một hộp cho cô, chẳng qua là hộp vốn dĩ muốn tặng cho cô vẫn còn đang trên đường về, tôi còn muốn qua vài ngày nữa lại mới tăng cho cô, nếu Sơ Ảnh không cần, vậy cây nhân sâm này cô cứ cầm đi!”
Nói đều nói đến đây, Trần Thi Mạn cũng không tiện từ chối, chỉ là nghĩ tới lúc thích hợp hơn sẽ trả lại hộp nhân sâm này cho người ta.
Bên kia, Triệu Lâm đã về tới phòng làm việc, để những báo cáo kiểm tra kia ở trong phòng làm việc nhỏ của Lăng Nhạn Nam.
Lăng Nhạn Nam đang rót nước, thuận miệng nói một câu: “Đóng cửa lại đi, tôi muốn hỏi cậu chút chuyện!”
“Vâng”. Triệu Lâm nghe lời đóng cửa lại, sau đó cũng không khách khí, ngồi xuống chỗ đối diện Lăng Nhạn Nam.
Lăng Nhạn Nam đặt cốc nước trước mặt anh rồi mới hỏi: “Chủ tịch Lý tìm cậu là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là lúc trước cậu châm cứu cho Lý Diệu Diệu đã xảy ra sai sót gì sao?”
Triệu Lâm vội vàng lắc đầu: “Không có phạm sai lầm nào cả, nếu phạm sai lầm thì chủ tịch Lý sẽ không tới tìm tôi mà ông ấy chắc chắn sẽ lập
tức báo cáo lại với bệnh viện!”
Đối mặt với sự quan tâm của người hướng dẫn, Triệu Lâm vẫn không giấu diếm gì.
Lăng Nhạn Nam gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.
Cô ấy cũng không ngồi trở lại vị trí của mình, chỉ nghiêng người tựa vào trên bàn trước mặt Triệu Lâm, cầm ly nước, với dáng vẻ của chị đại.
“Không xảy ra vấn đề là tốt rồi, cậu cũng thật là to gan mà, tự học châm cứu vài ngày lại dám châm cứu cho bệnh nhân… Đúng rồi, sắp tới cậu có rảnh không?”
Nói xong Lăng Nhạn Nam bèn uống một ngụm nước.
Triệu Lâm ngẩn ra, nhanh chóng dời tầm mắt đi: “Có rảnh, có chuyện gì muổn giao cho tôi làm sao?”
Nhưng mà Lăng Nhạn Nam lại vừa cười vừa nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là bệnh viện thành phố bên cạnh tố chức một cuộc hội thảo giao lưu giữa các bác sĩ với bệnh viện chúng ta, tối mai xuất phát, kéo dài chừng khoảng một tuần, nếu như cậu có thời gian tôi nghĩ cậu nên đi chung với tôi sang đó, đến lúc đó cũng tiện giới thiệu cho cậu một số người bạn bác sĩ của tôi, cho cậu làm quen”.
Lăng Nhạn Nam nói tùy tiện như chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Nhưng Triệu Lâm nghe mà ngấn người ra.
Danh sách giao lưu gì gì đó đã sớm được xác định xong, đâu có dễ dàng thay đổi như vậy?
Lăng Nhạn Nam sở dĩ đột nhiên mời mình đi đến hội thảo giao lưu, nhất định đã dùng lợi ích gì đó để đối lấy suất đi cho anh.
Về phần tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Triệu Lâm trong nháy mắt đã suy nghĩ rõ ràng.
Đây đâu phải là hội thảo giao lưu gì đó?
Rõ ràng là muốn khi Vương Vũ và Lữ Nam Nam kết hôn, người hướng dẫn đang muốn dẫn anh ra ngoài đế giải toả, tránh cho việc anh nghĩ quấn.
Triệu Lâm vừa nghĩ đến đây, trong lòng lập tức trở nên phức tạp.
Lăng Nhạn Nam thấy cảm xúc của anh bắt đầu thay đối thì nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, bởi vì có câu nói cái cũ không đi cái mới không đến.
Lần này đi tham gia hội thảo này, coi như là một kỳ nghỉ phép đi, đến bên kia đảm bảo sẽ cho cậu được ăn ngon, chơi vui, lại thuận tiện quen thêm một sổ người bạn mới, sẽ vực dậy được sau biến cố này”.
Lăng Nhạn Nam thật sự không hy vọng mầm non tốt dưới tay mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngày mốt chính là ngày Vương Vũ đính hôn với Lữ Nam Nam, đến lúc đó hơn phân nửa người của bệnh viện đều phải đi đến chúc mừng người ta.
Lúc này nếu Triệu Lâm ở lại bệnh viện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bàn tán không ngừng ở sau lưng anh.
Thay vì ở lại chỗ này bị người ta cười nhạo và bàn tán, chẳng bằng đi với mình nghỉ ngơi, tốt hơn nhiều.
Quần tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, đây là danh ngôn của lão tố tông.
Ý tốt của người hướng dẫn, Triệu Lâm không hề từ chối: “Cám ơn, tôi suy nghĩ một chút, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tôi muốn dẫn theo mẹ cùng đi ra ngoài thư giãn, từ khi đi làm tới nay vẫn không có thời gian nghỉ ngơi cẩn thận, mẹ tôi cũng đã vất vả…”
ở trước mặt người hướng dẫn, Triệu Lâm cũng không cố gắng chịu đựng sự ấm ức và đau khổ kia.
“Chuyện này có cái gì ngoài ý muốn nữa chứ?”. Lăng Nhạn Nam không khỏi có chút nghi hoặc, đi ra ngoài du lịch, điều này còn có thể có
ngoài ý muốn sao?
Triệu Lâm do dự một chút: “Chỉ là có khả năng sẽ có chuyện ngoài ý muốn, nếu quả thật có, tôi nói lại với cô sau vậy, cảm ơn cô trước!”
Lý Thanh Nham còn đang suy nghĩ có nên đế cho mình điều trị cho Lý Diệu Diệu hay không, Triệu Lâm thân là một bác sĩ, không muốn nhìn Diệu Diệu xảy ra chuyện.
Còn một điều nữa, chính là anh cũng muốn xem xem trình độ y thuật hiện tại của mình đã đạt đến mức độ nào, cuối cùng đã có thể chữa khỏi bệnh của Diệu Diệu được chưa.
Đương nhiên, nếu như Lý Thanh Nham quyết định vẫn là để Vương Thánh Thủ đến điều trị cho Diệu Diệu, như vậy Triệu Lâm có thể đi du lịch cùng mẹ mà chẳng băn khoăn gì.
“Cậu không đế tâm vào những chuyện vụn vặt là tốt rồi!”, Lăng Nhạn Nam thấy trạng thái Triệu Lâm tốt hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
“Cuộc sống vẫn phải tiếp tục”. Triệu Lâm nhẹ giọng nói.
Anh đã chịu khổ nhiều từ nhỏ đến lớn.
Tuy rằng đây là một cú vấp ngã lớn trong cuộc đời, nhưng còn chưa đến mức có thể đánh gục được anh.