Tuyệt đại long y - Chương 23 Tấm lòng của người làm nghềy
Chương 23: Tấm lòng của người làm nghềy
Triệu Lâm ngủ một giấc dài.
Hôm nay là ngày nghỉ của anh, nên không cần đi làm ở bệnh viện.
Cho đến tận 10:30, lúc này Triệu Lâm mới ra khỏi nhà đi đến nhà họ Lý.
Anh và Lý Sơ Ảnh hẹn gặp nhau trước 11 giờ trưa sẽ đến nhà họ Lý.
Đợi đến khi chiếc taxi vừa đến nhà Lý Sơ Ảnh, tin nhắn của Lý Sơ Ảnh cũng được gửi tới.
Lý Sơ Ảnh: “Anh đã dậy chưa, nếu bắt taxi không tiện thì tôi cho tài xế đến đón anh”.
Triệu Lâm: “Tôi đã đến cửa rồi”.
Anh nói xong câu này, liền đi về phía trang viên của nhà họ Lý.
Nhân viên an ninh của trang viên nhà họ Lý nhìn thấy Triệu Lâm muốn đi vào, lập tức tiến lên ngăn cản, hỏi: “Nơi này là nhà riêng, anh có chuyện gì sao?”
“Lý gia chủ bảo tôi đến đây xử lý chút chuyện”. Triệu Lâm giải thích.
Bảo vệ nghe thấy câu nói đó, lập tức nhìn lướt qua quần áo của Triệu Lâm, sau khi thấy anh mặc đồ bình thường, nói: “Anh chờ một chút, tôi
xác nhận lại”.
Nói xong cầm lấy bộ đàm bắt đầu hỏi thăm thông tin.
Cùng lúc đó, Trần Thi Mạn lái chiếc Porsche đen của mình đến cống trang viên của nhà họ Lý, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Lâm đeo kính râm cô không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Triệu Lâm?
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc Trần Thi Mạn đang thắc mắc trong lòng, chiếc xe của cô đã lái vào trong trang viên của nhà họ Lý.
“Đội trưởng an ninh của chúng tôi hôm nay không nhận được thông báo có khách đến thăm, không bằng anh… liên hệ với chủ nhân của trang viên này, để cho bọn họ đến đón anh?”, Sau khi bảo vệ kết thúc cuộc nói chuyện qua bộ đàm, đề nghị.
“Được”. Triệu Lâm gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lý Sơ Ảnh, ý bảo cô ra đón mình ở cửa.
Lý Sơ Ảnh nhận được tin nhắn trước tiên, lập tức vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài trang viên.
“Sơ Ảnh, cậu đi đâu vậy?”, Trần Thi Mạn vừa đỗ xe xong, thấy cô từ biệt thự đi ra, liền chủ động hỏi.
“Có chút việc, tớ sẽ về ngay”. Lý Sơ Ảnh lên xe Porsche của mình, lái về phía cống trang viên.
Trang trại của nhà họ là một khu vực độc lập, từ trang viên đến khu vực biệt thự còn cách khoảng hai ba trăm mét.
Khu vực rộng lớn này có khu rừng và sân golf nhỏ.
ít phút sau, chiếc Porsche của Lý Sơ Ảnh đã dừng lại ở cống trang viên.
Cô lập tức xuống xe.
“Bọn họ không làm khó anh chứ?”, Lý Sơ Ảnh vừa tới liền trực tiếp hỏi.
Nhân viên an ninh thấy “Lý Sơ Ảnh” tự mình tới đón khách, sắc mặt hơi thay đổi, dưới ánh mắt vô thức nhìn về phía Triệu Lâm.
Bây giờ bát cơm của anh ta có thế giữ được hay không, đều dựa vào một câu nói của người này.
“Không có”. Triệu Lâm lắc đầu phủ nhận.
Sau khi Lý Sơ Ảnh nghe thấy câu này, sắc mặt cô tốt hơn một chút, nói với bảo vệ an ninh: “Đây là khách quan trọng trong nhà, sau này anh ấy đến, các anh phải lập tức cho qua”.
“Vâng, thưa cò chủ”. Nhân viên bảo vệ lập tức đáp, đồng thời lòng còn sợ hãi.
Cũng may vừa rồi không nói gì bậy bạ.
Nếu không thì hôm nay…
Rất có thể gặp xui xẻo!
“Lên xe!”, Lý Sơ Ảnh chủ động giúp anh kéo cửa xe.
Triệu Lâm cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi vào.
Nhân viên an ninh trước cửa nhà họ Lý nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nhìn Triệu Lâm thêm vài lần.
Rốt cuộc đối phương có lai lịch gì? Không ngờ đáng đế cô cả lấy lòng như vậy.
Đợi sau khi hai bên lên xe, xe lập tức chạy vào bên trong trang viên của nhà họ Lý.
Quãng đường ngắn ngủi vài trăm mét ấy lại khiến Triệu Lâm cảm thấy chấn động.
Đây chính là cuộc sổng của người giàu!
Một trang viên lớn…
Nằm cách xa khu công nghiệp của đô thị.
Ngoài ra còn được trang bị một loạt các sân vận động.
So với bọn họ, căn nhà nhỏ mà anh và mẹ ở kém xa hơn rất nhiều.
Phải dùng tài chữa bệnh của mình đế kiếm chút tiền, như vậy mới có thể đổi cho mẹ mình một môi trường tốt hơn.
Lý Sơ Ảnh ở trên xe, thấy trong lòng Triệu Lâm như có tâm sự, bèn nhầm tưởng Triệu Lâm vẫn đang đắm chìm trong chuyện giữa Lữ Nam Nam và Vương Vũ, vì vậy trong lòng lại mắng chửi đôi nam nữ này một trận.
Chiếc xe nhanh chóng đến gần khu trang viên của nhà họ Lý.
Trần Thi Mạn đang đợi ở cửa chính, thấy xe dừng lại, liền chủ động đi lên đón.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì thấy Lý Sơ Ảnh bước xuống từ vị trí ghế lái, chủ động đi đến mở cửa ghế phụ.
Trần Thi Mạn thấy cảnh này thì ngạc nhiên.
Ai vậy?
Lại đế Sơ Ảnh hầu hạ như vậy.
Chẳng lẽ là Vương Thánh Thủ đến?
Chính lúc Trần Thi Mạn đang nghĩ ngợi thì cửa xe mở ra.
Người bước xuống xe lại không phải là Vương Thánh Thủ, mà là một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
“Triệu Lâm?”, Trần Thi Mạn khẽ kêu lên.
Sau khi Triệu Lâm thấy Trần Thi Mạn, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không nói nhiều, dù sao hai người cũng đã hủy hôn ước, từ nay về sau đều là người xa lạ.
Trần Thi Mạn bước lên, chủ động hỏi:”…”. Sơ Ảnh, vừa rồi cậu vội vã đi đón anh ta à?”
“Đúng, vừa rồi an ninh đã cản anh ấy lại”, vẻ mặt Lý Sơ Ảnh có vẻ không vui.
Trần Thi Mạn sững sờ, hóa ra vừa rồi mình không nhìn lầm, người đó thật sự là Triệu Lâm.
Nhưng cô ấy không khỏi nhìn Lý Sơ Ảnh thêm một lần nữa.
Cô không hiếu sao người chị em tốt của mình, lại đột nhiên quan tâm đến Triệu Lâm đến vậy?
Cùng lúc đó, quản gia của nhà họ Lý nhanh chóng đi tới, vội vàng hỏi: “Cô chủ, gia chủ bảo tôi hỏi Cậu Triệu đã đến chưa? Bên phía Vương Thánh Thủ đã chuẩn bị xong rồi”.
“Tôi là Triệu Lâm, có thể dẫn đường cho tôi không?”, Triệu Lâm chủ động nói.
Quản gia nhìn về phía Lý Sơ Ảnh.
Lý Sơ Ảnh nói: “Mau dần anh ấy đi qua đó”.
Quản gia vội vàng tiến lên dẫn đường.
Sau khi Triệu Lâm rời khỏi đây.
Trần Thi Mạn lập tức đi tới bên cạnh Lý Sơ Ảnh, vội vàng hỏi: “Sơ Ảnh, sao anh ta lại đến nhà cậu? Cậu Sẽ không phải coi trọng người này
chứ?”
Trần Thi Mạn không hiếu nối!
Triệu Lâm là một bác sĩ thực tập nho nhỏ, dựa vào gì mà đế Sơ Ảnh tôn trọng như vậy?
Chỉ có một điều có thế giải thích được.
Đó chính là Lý Sơ Ảnh coi trọng đối phương!
Nhưng, điều này cũng quá kỳ lạ rồi!
“Không phải, chỉ là vì chuyện của Diệu Diệu”. Lý Sơ Ảnh thấy người chị em mình hiểu lầm, liền chủ động giải thích.
“Diệu Diệu?”, Trần Thi Mạn nói ra hai chữ này, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Anh chỉ là một bác sĩ thực tập, đến đây rồi lại có thể làm gì?
Làm trợ lý cho Vương Thánh Thủ sao?
Trong khi đó, bên trong phòng bệnh tạm thời của nhà họ Lý đã được khử trùng kỹ càng, Lý Thanh Nham đứng ở cửa, nhìn thấy Triệu Lâm tới thì vội vàng tiến lên nói: “Tiểu Lâm làm phiền cậu sáng sớm đã tới”.
Triệu Lâm lắc đầu: “Lời khách sáo thì đừng nói nữa.
Chủ tịch Lý, tình huống hiện tại của Diệu Diệu thế nào rồi?”
“Vương Thánh Thủ đã bắt đầu rồi, nhưng ông ấy cũng chỉ có sáu, bảy mươi phần trăm khả năng thành công thôi…”, vẻ mặt Lý Thanh Nham lộ vẻ lo lắng.
“Yên tâm, Vương Thánh Thủ khẳng định làm được”. Triệu Lâm thấy vẻ mặt ông ấy lo lắng liền chủ động an ủi.
“Dù sao đối phương cũng là đệ nhất Thánh thủ của tỉnh Nam.
Xử lý một căn bệnh như vậy, chắc chắn sẽ không mắc sai lầm gì.
Lý Thanh Nham thấy anh bình tĩnh như vậy, bèn cười khổ: “Tiểu Lâm, tôi không đế cậu đến làm bác sĩ chính cho Diệu Diệu, cậu có giận không?”
Ông ấy luôn lo lắng về chuyện này.
Dù sao Triệu Lâm cũng là người của nhà họ Triệu, càng là người thừa kế của Triệu Bán Tiên.
Lỡ Triệu Lâm có chút tự tôn, vậy mối quan hệ giữa nhà họ Lý và Triệu Lâm có lẽ sẽ đứt đoạn.
Triệu Lâm lắc đầu nói: “Đây đều là những chuyện nhỏ, hơn nữa… tôi thực ra cũng không chắc chắn, có thể chỉ là dê con mới sinh không sợ cọp.
Nhưng Vương Thánh Thủ là Thánh thủ của tỉnh Nam, ông ấy chắc chắn đã trải qua nhiều sóng to gió lớn hơn tôi.
Là bác sĩ, tôi chỉ mong bệnh nhân khỏe mạnh nhất có thế”.
“Về việc ai sẽ điều trị, không quan trọng”.
Lý Thanh Nham nghe thấy những lời nói hào sảng của Triệu Lâm, không thể không nhìn anh thêm vài lần, trong lòng lúc này có chút không thoải mái.
Nhưng cũng ngay lúc hai bên đang đổi thoại,
Từ trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu đau đớn của Diệu Diệu.
Sắc mặt Lý Thanh Nham đột nhiên thay đối, vô thức lộ ra vẻ sợ hãi.
“Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?”