NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tuyệt đại long y - Chương 26 Núi không đến với tôi, tôi tự đi về phía núi

  1. Home
  2. Tuyệt đại long y
  3. Chương 26 Núi không đến với tôi, tôi tự đi về phía núi
Prev
Next

Chương 26: Núi không đến với tôi, tôi tự đi về phía núi.
ĐÓ gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Lý Thanh Nham làm như vậy, thật ra đơn giản là chỉ muốn nói cho Triệu Lâm biết nhà họ Lý tuyệt đổi sẽ không phụ ân tình của Triệu Bán Tiên và anh năm đó.
Triệu Lâm chịu không nổi chiêu này, cười nói: “Chủ tịch Lý, chúng ta lún sâu vào vấn đề này nhiều quá!
vẫn là nói về vấn đề của Diệu Diệu đi.
Tinh trạng của cô ấy vẫn rất nghiêm trọng, nghiêm túc mà nói, bây giờ tôi vẫn còn chưa chữa khỏi cho cô ấy, chẳng qua là tạm thời khống chế được bệnh tình của cô ấy mà thôi”.
Nhắc tới Diệu Diệu, Lý Thanh Nham lập tức lo lắng: “Cần tôi làm gì không? Tôi chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp”.
Thật ra Lý Thanh Nham cảm thấy có lỗi với Triệu Lâm.
Bởi vì ngay từ đầu nếu như ông ấy tin tưởng vào Triệu Lâm, mà không phải tin tưởng vào Vương Thánh Thủ thì cục diện có lẽ sẽ không khó xử như thế này.
Cục diện hiện tại khiến cho Vương Thánh Thủ suýt chút nữa không thể cứu vãn được, Triệu
Lâm dĩ nhiên cũng phải cực khổ đế thu dọn cục diện rối rắm này, nhưng lại cũng không hề có chút tức giận nào.
Tuổi còn trẻ mà với tấm lòng này, khí phách này cũng đã khiến cho rất nhiều người sinh lòng kính nể.
Triệu Lâm đi tới trước bàn, cầm lấy giấy bút ở trên bàn, viết ra một đống thông tin về nguyên liệu cho ông ấy dựa theo cách thức xử lý trừ tà ở trong truyền thừa mà ông nội đế lại.
Thứ vừa rồi để Vương Thánh Thủ đi mua chính là dược liệu.
Đây là nguyên liệu.
Hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!
Sở dĩ ghi tách ra, là vì ở trong truyền thừa ông nội đã từng dặn dò, loại “Phương thuốc” với cấp bậc này tuyệt không thể cho người ngoài biết.
“Những thứ này tuy rằng khá quý giá, nhưng tôi nghĩ với tài lực và nhân lực của nhà họ Lý các ông, để mua được đầy đủ thì cũng không có vấn đề gì.
Chú ý, tối đa chỉ có thời gian là bảy ngày, nếu như trong bảy ngày mà các ông không chuấn bị đầy đủ được số nguyên liệu này, chỉ sợ tôi cũng không có cách nào xoay chuyến thế cục được”.
“Được, được, được, tôi sẽ làm ngay”. Lý Thanh Nham vẫn cực kì quan tâm đến con gái của mình, cầm lấy danh sách mà Triệu Lâm liệt kê ra rồi nhanh chóng phân phó người đi tìm nguyên liệu”.
Sau khi Lý Thanh Nham rời đi, Triệu Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện với những người giàu có thật là mệt mỏi.
Bất luận nói điều gì với ông ấy đều phải suy nghĩ rất nhiều lần, sợ nói sai một câu thì đúng là bát nước hắt đi khó lấy lại.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu Lâm quay đầu nhìn, hoá ra là Vương Thánh Thủ.
Chỉ thấy Vương Thánh Thủ khiêm tốn cấn thận hỏi: “Anh bạn trẻ Triệu Lâm, tôi, tôi có thế đi vào không?”
Giọng nói của ông ấy mang theo ý hỏi han và cực kì dè dặt.
“Vương thánh thủ, mời ông vào, điều này khiến tòi không được tự nhiên”. Triệu Lâm mơ hồ hiểu được thái độ của Vương thánh thủ lại “tôn trọng” mình như vậy.
Đối phương có lẽ đã bị “Hồi Xuân cửu Châm” và “Tỏa Tà châm” của mình làm cho kinh sợ.
Nhưng dù tính như thế, Triệu Lâm cũng không dám có nửa điểm tự cao, vì kỹ năng tốt mà kiêu ngạo.
Vương Thánh Thủ là ai?
Bàn tay vàng đệ nhất của tỉnh Nam!
Đồ đệ của đối phương chắc chắn có ở khắp mọi nơi!
Dù là thực lực y thuật của đối phương có thế là không bằng mình, nhưng thân là một người thầy thuốc, anh thân là một người hậu bối đương nhiên là phải tuân thủ lễ nghĩa.
Triệu Lâm chưa bao giờ là loại người có chút năng lực, sẽ vểnh đuôi lên trời.
Vương Thánh Thủ thấy thái độ của Triệu Lâm đối với mình vẫn tôn trọng như trước, trong lòng chỉ có cảm khái, đồng thời cảm thấy càng nhìn càng thấy Triệu Lâm.
Càng cảm thấy tương lai sáng lạn!
Thân là trưởng bối, làm sao có thể từ chối một người hậu bối có thiên phú trời ban, khiêm tốn nhã nhặn trong việc đối nhân xử thế, kính già yêu trẻ, lại là thầy thuốc có tâm đây?
Huống hồ năng lực của đổi phương vốn không thua kém gì mình.
Vương Thánh Thủ nhìn thoáng qua Diệu Diệu đang nằm ngủ, nói: “Chúng ta đi ra ngoài hít thở chút đi, trong phòng hơi khó thở, một lão già như tôi không thể ở lâu ở chỗ này được”.
“Được”. Triệu Lâm ngay lập tức đồng ý.
ở sofa của nhà họ Lý, bàn trà hay những đồ trong nhà đều cực kỳ xa hoa, nhưng ngồi cũng không thoải mái bằng ghế ở nhà mình.
“Hôm nay may nhờ có cậu, nếu không… kiếp nạn này, tôi đúng là không thể tránh thoát được”.
Trong hoa viên, Vương Thánh Thủ vừa cảm khái, mà cũng có ý cảm ơn Triệu Lâm.
Triệu Lâm lắc đầu nói: “Tiền bối nói đùa rồi, Diệu Diệu căn bản không phải là bị bệnh, mà là tà thuật nguyền rủa. Có câu nói rất đúng, mỗi người đều có một lĩnh vực riêng mà mình giỏi, ông xuất thân từ viện y, tinh thông y thuật, không biết những thứ này cũng rất bình thường”.
Hai người ra khỏi biệt thự, vừa đi lại vừa tán gẫu trong vườn hoa.
Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn đúng lúc cũng đi ngang qua.
Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Lâm vừa nói vừa cười với Vương Thánh Thủ thì đôi lông mày của Trần Thi Mạn không tự chủ được bèn nhíu lại.
“Tên nhóc này sao lại biết cậy quyền cậy thế vậy chứ? Trước đó không biết dùng cách nào bám được vào nhà họ Lý, khiến cho Sơ Ảnh có cái nhìn khác về tên nhóc này, bây giờ lại lập tức bám víu vào Vương Thánh Thủ?”
Trần Thi Mạn nhìn Triệu Lâm đang nói chuyện với Vương Thánh Thủ, trong lòng khinh bỉ không thôi.
Lý Sơ Ảnh cũng không biết vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy chỉ cảm thấy thái độ của Vương Thánh Thủ đối với Triệu Lâm hình như lại thân thiện hơn một chút.
Vương Thánh Thủ bình thường luôn có vẻ mặt nghiêm túc đối với mọi người, kể cả là cha của mình, Vương Thánh Thủ cũng đối xử với vẻ mặt bình thản như nước
Nhưng bây giờ lúc nói chuyện với Triệu Lâm vẻ mặt của Vương Thánh Thủ hòa ái tươi cười, nghiễm nhiên đây là thái độ đối xử với đàn em con cháu của mình.
Triệu Lâm Rốt cuộc đã làm chuyện gì
cực kì lợi hại mà khiến Vương Thánh Thủ đối xử với anh như vậy?
Vương Thánh Thủ không nói về y thuật với Triệu Lâm hay hỏi anh mấy chuyện đại loại như đã học y thuật với ai vì như thế cũng là tự làm mình xấu hổ, ông ấy hỏi chuyện nhà của anh, ví dụ như trong nhà có bao nhiêu người, đã bao nhiêu tuổi rồi, đã chưa có bạn gái chưa.
Khi nghe Triệu Lâm nói mình vẫn còn độc thân, Vương Thánh Thủ cười hì hì tỏ vẻ mình có một đứa cháu gái bằng tuối với anh, nhưng cũng không nói để cho bọn họ gặp mặt, hay là có ý đế cho bọn họ xem mắt.
Lão Vương nói chuyện vẫn rất dễ nghe, ông ấy chỉ cảm thán cháu gái mình vẫn còn giống như một đứa trẻ, rất hoạt bát, nếu có thế trầm ổn như Triệu Lâm thì tốt rồi.
Thật ra ý ngầm của ông ấy chính là “Nhóc con, nếu theo đuổi cháu gái của tôi, tôi chắc chắn sẽ cực kì ủng hộ”.
Triệu Lâm nghe cũng hiếu, nhưng lại giả bộ khồng biết, chỉ cố gắng nói chuyện với ông ấy.
Vương Thánh Thủ bổng nhiên hỏi: “Lúc trước không phải tôi đã đưa danh thiếp cho cậu rồi sao, tại sao cậu lại không gọi điện thoại cho tôi?”
Triệu Lâm vốn muốn đáp lại nói rằng mình quá bận rộn, nhưng nghĩ lại, cho dù mình có bận rộn hơn nữa thì nào có thể bận hơn được Vương Thánh Thủ người ta đây?
Vì thế chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Chẳng qua tôi là một bác sĩ thực tập sinh, ông lại là Vương Thánh Thủ, đột nhiên liên lạc sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng tôi không biết điều, cố ý nịnh bợ ông?”
“Nịnh bợ tôi?”, Vương Thánh Thủ nở nụ cười.
“Vậy tôi bây giờ xin số điện thoại của cậu, vậy có tính là lão già tôi nịnh bợ cậu hay sao?”, Vương Thánh Thủ vừa lấy điện thoại ra vừa nói đùa.
Triệu Lâm cười ha ha: “ông nói đùa rồi”.
Anh lấy di động ra ngay lập tức, ghi số điện thoại của Vương Thánh Thủ lại rồi gọi cho đối phương.
Vương Thánh Thủ lúc này mới hài lòng nói: “Tôi còn muốn ở lại thành phố Trung Châu một thời gian, tôi ở đây cũng không có bạn bè gì cả, nếu như cậu có rảnh.
Có thề uống một tách trà với một ông già như tôi.”
Bởi vì cái gọi là, núi không đến với tôi, tôi tự đi về phía núi.
Vương Thánh Thủ đã tống kết lại tính cách và năng lực của Triệu Lâm, cũng không làm cao nữa, chủ động tiếp cận anh.
Triệu Lâm rất thức thời tiếp lời: “Được, tôi biết mấy quán trà rất ngon, những lúc ông rảnh rỗi, chúng ta có thể đi nếm thử xem sao”.
Vương Thánh Thủ lấy được đáp án khiến mình vừa lòng, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Lâm càng thêm thích thú.
Chàng trai, giỏi lắm!
Hai người hàn huyên một hồi, Vương Thánh Thủ bèn đứng dậy cáo từ.
Lý Sơ Ảnh đích thân tiễn ông ấy ra về.
Đợi sau khi Vương Thánh Thủ rời đi, Lý Sơ Ảnh kinh ngạc nói với Triệu Lâm: “Vương Thánh Thủ hình như rất tán thưởng anh”.
“Bậc cha chú đi trước mà, thích dạy bảo đàn em con cháu một chút”. Triệu Lâm thuận miệng đáp.
Lý Sơ Ảnh không hề để ý đến chuyện này nữa mà quan tâm đến chuyện quan trọng khác.
“Diệu Diệu thế nào rồi?”
“Tạm thời tình trạng bệnh đã được khổng chế”. Triệu Lâm không nói quá nhiều, tránh cho việc làm đối phương quá lo lắng.
“ừ’. Lý Sơ Ảnh gật đầu, mặt lộ vẻ do dự.
Sau khi cô cân nhắc một hồi lâu, nhìn về phía Triệu Lâm rất nghiêm túc hỏi: “Ngày mai có cần tôi đi với anh đến khách sạn Thanh Ca không?”
Ngày mai chính là ngày Lữ Nam Nam và Vương Vũ đính hôn. 

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 26 Núi không đến với tôi, tôi tự đi về phía núi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

truyệt thế long thần
Tuyệt Thế Long Thần
Tháng 1 16, 2024
thieu-gia-ngong-cuong-tan-minh-full
Thiếu Gia Ngông Cuồng – Tần Minh (Full)
Tháng 10 26, 2021
bìa truyện nhayho.com
Cao thủ hồi sinh
Tháng 3 18, 2022
tổng tài câm em là định mệnh của anh
Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh
Tháng 5 2, 2022
Tags:
#Bác sĩ, #Đô thị, #Sảng văn
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com