NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tuyệt đại long y - Chương 27 Thiệp mời

  1. Home
  2. Tuyệt đại long y
  3. Chương 27 Thiệp mời
Prev
Next

Chương 27: Thiệp mời
Triệu Lâm căn bản cũng không hề liên tưởng đến chuyện của Lữ Nam Nam, mà chỉ cảm thấy hai cha con nhà này đều có điếm không bình thường.
Sao lúc nào cũng nghĩ cách tặng khách sạn này cho anh vậy?
“Không nhắc tới chuyện này nữa được không? Đau đầu”.
Lý Sơ Ảnh thấy Triệu Lâm như vậy, nhất thời cười cười rồi chuyển đề tài.
Cô cảm thấy Triệu Lâm có phản ứng của người đàn ông bình thường, dù sao đàn ông luôn luôn sĩ diện mà, mình nhắc tới vấn đề này khiến cho anh rất khó xử cũng rất bình thường.
Triệu Lâm thật sự rất mệt, vừa mới hao tổn hết chân khí, lại đi dạo một vòng với Vương Thánh Thủ nên rất mệt.
Vì vậy sau khi anh do dự vài lần, mới hỏi: “Nhà cô có phòng dành cho khách không? Vừa rồi tôi dùng chân khí để châm cứu đã hơi quá sức, cần nghỉ ngơi một lát”.
Lý Sơ Ảnh lấy làm kinh hãi, sau đó liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nghĩ điều trị lại mệt như vậy, có phòng dành cho khách, tôi dẫn anh đi”.
Lý Sơ Ảnh thật sự không ngờ tới, vì thế vội vàng đưa Triệu Lâm tới phòng dành cho khách, sau đó còn biết điều đưa áo ngủ tới.
Triệu Lâm đâu thèm quan tâm những điều này, quần áo còn chưa cởi ra, anh vừa nằm xuống giường đã ngủ.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh dùng chân khí, cảm giác mỏi này thật đúng là như bị cả ngọn núi đè xuống người khiến cho anh mệt đến độ vừa nằm xuống đã ngủ say.
Chờ Triệu Lâm tỉnh lại thì sắc trời đã tối, nếu như không phải bụng của anh đói đến mức khiến cho anh thật sự không thể chịu đựng nổi nữa thì có lẽ anh còn chưa tỉnh.
Bụng rất đói, cực kỳ đói, cảm giác giống như là người mấy ngày không được ăn cơm vậy.
Triệu Lâm biết, đây chắc chắn là di chứng của việc sử dụng chân khí quá mức.
“Xem ra sau này tốt nhất vẫn là không nên lỗ mãng như vậy, tùy tiện dùng hết chân khí như vậy tác dụng phụ có hơi nặng, toàn thân mệt mỏi, đói đến mức không chịu được, vẫn là tìm cái gì ăn lót dạ trước mới được…”
Xoay người đứng lên, Triệu Lâm quyết định ăn chút gì đó trước, sau đó trở về mới cẩn thận tu luyện lại truyền thừa của ông nội, không thể bỏ dỡ.
Lúc đi tới phòng khách, Triệu Lâm phát hiện hai cha con nhà họ Lý đều không có ở đáy, quản gia cũng không biết đã đi đâu.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Trần Thi Mạn đang ngồi, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Triệu Lâm đầu tóc rối loạn, quần áo không chỉnh tề.
Trần Thi Mạn mặt đột nhiên đen lại: “Sao anh còn ở đây? Đây là vẫn muốn quấn lấy Sơ Ảnh à?”
Triệu Lâm nhướng mày: “Tòi quấn lấy cô ấy lúc nào?”
Bây giờ anh đang rất đói, chỉ muốn kiếm chút gì đế ăn.
“Ha ha, bây giờ anh vẫn còn ở trong nhà cô ấy, còn không phải muốn dáy dưa với cô ấy thì là gì?”, Trần Thi Mạn cảm thấy da mặt của Triệu Lâm cực kì dày nhưng mà lại không thừa nhận.
“Cô đi hỏi cô ấy đi, là tôi tự mình muốn đến, hay là cô ấy cầu xin tôi đến”. Triệu Lâm rất không thích Trần Thi Mạn, từ khi đối phương gặp mình luôn tỏ thái độ cao cao tại thượng.
Đối phó với loại người này, thì không thế nuông chiều, phải tranh cãi không khoan nhượng!
Đúng lúc Trần Thi Mạn ngồi ổn định lại định đáp trả.
Lý Sơ Ảnh có lẽ là nghe thấy động tĩnh, vội
vàng chạy xuống lầu.
Nhìn thấy Triệu Lâm, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Triệu Lâm anh dậy rồi, anh đã ngủ cả một ngày rồi, chắc chắn là rất đói bụng, tôi bảo phòng bếp làm cho anh chút đồ ăn”.
Đói thì đúng là đói rồi, nhưng Triệu Lâm lại nói: “Không cần, tôi hết muốn ăn rồi, tôi về nhà ăn cơm là được rồi”.
Chủ yếu là nhìn Trần Thi Mạn đã thấy ghê tởm.
Có bộ mặt thối của đổi phương ở đây, Triệu Lâm đúng thật là nuốt không trôi
Trần Thi Mạn biết rõ anh có ý gì, hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không quan tâm nữa.
Lý Sơ Ảnh cũng không biết bọn họ đang cãi nhau về chuyện gì, cầm lấy chìa khóa nói: “Cũng được, vậy đế tôi đưa anh về”.
Trần Thi Mạn thuận miệng nói: “Anh ta còn cần cậu tự mình đưa về sao Sơ Ảnh, cậu bảo tài xế đưa anh ta về là được rồi”.
“Người ta muốn đưa tòi về, mắc mớ gì đến cô?”, Triệu Lâm có hơi gắt ngủ khi mới rời giường, lại đói đến phát hoảng, giận Trân Thi Mạn đến mức cũng không còn khách sáo với cô nữa.
Trần Thi Mạn tức đến mức mặt xanh tái mét: “Anh…”
Lý Sơ Ảnh nghe bọn họ nói chuyện thì mới biết có lẽ là bạn thân của mình làm khó dể Triệu Lâm.
Vì thế cô vội vàng kéo Triệu Lâm lại: “Được rồi, Triệu Lâm tôi đưa anh về Thi Mạn cậu ngồi ở đây chờ tớ”.
Nhìn Lý Sơ Ảnh chủ động kéo tay Triệu Lâm, Trần Thi Mạn nhất thời trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Sơ Ảnh thân mật với một người khác phái như vậy, lại còn chủ động như vậy!
Đúng là mặt trời mọc ở phía tây.
Nhìn hai người họ chạy xa, Trần Thi Mạn bĩu môi: “Đúng là rất ngang bướng”.
Chuyện của Lữ Nam Nam và Vương Vũ, Trần Thi Mạn cũng đã sớm biết rồi.
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Lý Sơ Ảnh xin lỗi Triệu Lâm ở trên xe.
“Thật xin lỗi Triệu Lâm, Thi Mạn là bạn tốt của tôi, có lẽ cô ấy là đã hiểu lầm mổi quan hệ giữa chúng ta, cho nên mới có thái độ không tốt với anh, hi vọng anh đừng để ý”.
Triệu Lâm lạnh lùng nói: “Tôi không có quan hệ gì với cô ta, cũng không muốn có quan hệ với cô ta, cho nên, sau này lúc tôi điều trị cho Diệu Diệu tôi hy vọng không nhìn thấy cô ta nữa”.
Lý Sơ Ảnh cười khổ gật đầu.
Đợi đến khi Lý Sơ Ảnh đưa Triệu Lâm về nhà, sắc trời đã tối đen.
Xe vừa dừng hẳn, Triệu Lâm còn chưa kịp mở cửa xe, ngược lại Lý Sơ Ảnh đã nhanh nhẹn cởi dây an toàn đứng ở trước cổng tiểu khu.
Triệu Lâm xuống xe hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lý Sơ Ảnh trâm mặc một lát, nói: “Tôi biết… chuyện đó đối với anh mà nói có thể là một vết sẹo, nhưng anh không cần phải tự mình chịu sự ấm ức này, chỉ cần anh mở miệng, tôi và nhà họ Lý chúng tôi chắc chắn sẽ giúp anh!”
Sau khi cô nói xong những lời này thì lập tức lên xe, trực tiếp lái xe rời đi.
“Có… có ý gì vậy?”, Triệu Lâm căn bản không hiếu được đổi phương rốt cuộc đang nói cái gì.
Đợi đến khi Triệu Lâm vừa đẩy cửa nhà ra.
Đập vào mắt nhìn thấy dưới ánh đèn, mẹ anh hai mắt hồng hồng, bà ấy thấy Triệu Lâm đột nhiên trở về, cực kì hoảng hốt cầm tấm thiệp mời màu đỏ ỏ trên bàn kia.
Trên thiệp mời viết: Vương Vũ, Lữ Nam Nam đợi sự xuất hiện của kẻ thất bại tại tầng bốn khách sạn Thanh Ca.
Dòng chữ đó, rất nhỏ.
Nếu như không phải Triệu Lâm có tu luyện Tam Thanh Công, căn bản là sẽ không nhìn thấy.
Kiều Phương hoảng hốt đặt tấm thiệp mời ở dưới bàn, hình như là sợ bị Triệu Lâm nhìn thấy.
ít 99
Triệu Lâm đứng ở cửa, một tay đẩy cửa, cứng đờ tại chỗ.
Trong nháy mắt
Anh như đoán được điều gì đó!
Suy nghĩ của anh quay cuồng, thở gấp.
Hai mẹ con cứ như vậy nhìn nhau.
Thị lực của anh rất tốt, nhìn thấy mẹ anh ngồi ở bên cạnh treo tấm lịch có viết những chữ như ngày mai “Cát – Nghi đính hôn”…
Triệu Lâm lê bước chân nặng nề vào nhà, yên lặng ngồi đối diện mẹ.
Triệu Lâm hai mắt đỏ bừng, hỏi: “Bọn họ tới đưa?”
“Đưa… đưa cái gì?”, Kiều Phương nặn ra nụ cười cứng nhắc, bà ấy đứng dậy nói: “Con vẫn còn chưa ăn cơm sao? Mẹ đi nấu mì cho con”.
“Vừa nãy con nhìn thấy rồi”. Triệu Lâm nói.
“Thấy cái gì?”. Ánh mắt Kiều Phương xẹt qua vẻ bối rối. 
“Là Lữ Nam Nam, hay là Vương Vũ, hoặc là Vương Diệu Thăng, đưa thiệp mời tới ạ?”. Trái tim của Triệu Lâm đang rỉ máu!
Vương Vũ, Lữ Nam Nam, Vương Diệu Thăng đây chắc chắn là đang cố ý làm nhục anh!
“Con nhìn nhầm rồi, Lâm Tử, đừng nghĩ lung tung được không? Mẹ đi nấu mì cho con”. Kiều Phương nước mắt rơi như mưa, cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc, bà ấy vẫn không dám thừa nhận, hai tay nắm chặt tấm thiệp mời đính hôn ở sau lưng kia.
Đây đâu phải là thiệp mời, đây rõ ràng là dao găm đâm vào tim Triệu Lâm.
Con dao găm này trực tiếp hung hăng đâm vào trái tim Kiều Phương, đau đến mức khiến cho bà ấy gần như muốn ngất xỉu!
Triệu Lâm hít sâu, cổ gắng lấy lại bình tĩnh.
Nhưng mà, chuyện này, loại chuyện này, làm sao có thể dễ dàng nói không quan tâm là không quan tâm đươc đâv?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 27 Thiệp mời"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

tổng tài câm em là định mệnh của anh
Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh
Tháng 5 2, 2022
võ thánh diệp hi hoà
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Tháng 1 16, 2024
bìa truyện nhayho.com
Cao thủ hồi sinh
Tháng 3 18, 2022
Chiến Binh Tử Thần bìa
Chiến Binh Tử Thần
Tháng 2 5, 2024
Tags:
#Bác sĩ, #Đô thị, #Sảng văn
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com