Tuyệt đại long y - Chương 28 Sự thật rõ ràng
Chương 28: Sự thật rõ ràng.
Kiều Phương sợ hãi.
Bà ấy đã mất đi quá nhiều, quá nhiều rồi!
Năm đó gả cho bố của Triệu Lâm, bà ấy đã mất đi bạn bè, thân phận, địa vị và người nhà của mình.
Sau đó bố và ông nội của Triệu Lâm biến mất cùng với nhau.
Bà ấy cũng hoàn toàn trở thành một người bình thường, làm một giáo viên.
Hơn hai mươi năm nay, bà ấy đã chịu nhiều đau khố, nhưng sự đau khổ này, hôm nay cuối cùng cũng đã đạt đến giới hạn.
Đứa bé đã hiểu chuyện từ thuở nhỏ giờ được làm việc trong bệnh viện, sắp được chuyển chính thức, thậm chí ngay cả hôn sự với bạn gái cũng đã gần ngay trước mắt.
Mọi thứ đều tốt đẹp.
Nhưng Cho đến khi Lữ Nam Nam đột
nhiên bỏ rơi đứa con trai của mình, quay đầu muốn bắt đầu đính hôn với một người khác, việc đã phá huỷ mất sự tưởng tượng về một cuộc sống tươi đẹp của bà ấy.
Hôm nay!
Vương Vũ và mấy tên bạn khốn nạn cố ý đưa thiệp mời tới tận nhà anh, Lữ Nam Nam đã từng là người phụ nữ mà Triệu Lâm yêu nhất, vậy nên đám khốn đó muốn để anh chứng khiến khoảnh khắc người phụ nữ của mình hạnh phúc nhất.
Đây hoàn toàn là đang cố ý làm nhục bọn họ.
Kiều Phương là phụ nữ, nhưng bà ấy càng hiểu rõ một người đàn ông có tâm huyết đối mặt với sự nhục nhã như vậy sẽ có phản ứng như thế nào.
Thất phu chi nộ, máu chảy thành sông, những lời này cũng không phải nói đùa!
Nhưng sau đó thì sao?
Triệu Lâm phải vào tù?
Bà ấy đơn một mình ở trong nhà, chờ con mình ra tù? Bà ấy một mình sống và giữ lại ngôi nhà, chờ con mình ra tù?
Thậm chí còn có khi phải vĩnh biệt anh?
Cho nên tấm thiếp mời này, Kiều Phương không dám đưa cho anh xem.
Đây không phải thiệp mời, mà là tấm bùa đòi mạng cái gia đình này.
Triệu Lâm nhìn thấy hình ảnh mẹ mình rơi lệ như mưa, cảm giác trái tim của mình giống như là bị một thanh đao nhọn đâm vào, thanh đao nhọn này ở trong lòng của anh cứ xoay liên hồi.
Cái loại cảm giác đau đớn này làm cho anh hít thở không thông, từ trái tim, truyền đến cố, truyền đến cả bàn chân.
Sự hận thù trong lòng anh, giống như sóng to gió lớn, quay cuồng không ngừng.
Anh muốn giết cái tên cẩu tạp chủng Vương Vũ này, muốn băm nhỏ đối phương thành từng mảnh.
Càng muốn giết Lữ Nam Nam, con đàn bà chó má không biết xấu hố này.
Sự hận thù mãnh liệt này tràn ngập trong đầu anh, khiến cho đôi bàn tay anh không ngừng run lên, hô hấp càng là càng thêm khó khăn.
Nhưng cũng đúng lúc đó, Triệu Lâm nhìn thấy mẹ mình rơi nước mắt như mưa, trong lòng đau đớn vì lo lắng.
Người phụ nữ này.
Đã phải trả giá quá nhiều vì anh.
Từ sau khi ông nội và bố mất tích, bà ấy gần như một mình gánh vác tất cả mọi sự ấm ức trong cái nhà này.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù trong nhà có khó khăn, có khổ sở, nhưng bà ấy chưa từng nổi giận với mình, cho dù mình phạm sai lầm đi chăng nữa.
Bà ấy cũng kiên nhẫn nói lý lẽ với mình.
Anh sống rất tốt, làm sao con mẹ nó đột nhiên lại biến thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này?
Tại sao anh đã hơn hai mươi tuổi rồi, theo lý đã phải nên làm chỗ dựa cho mẹ của mình, để cho bà không phải lo lắng và sống một cuộc sống nhàn nhã.
Nhưng tại sao, anh vẫn vô dụng như vậy, để cho mẹ mình phải chịu đựng nhiều sự ấm ức và chua xót như vậy?
Triệu Lâm là một người đàn ông kiên cường.
Sự rời đi của Lữ Nam Nam, anh chỉ là cảm thấy đau lòng, khổ sở và hận thù, nhưng anh từ đầu đến cuối vần ngậm bồ hòn làm ngọt.
Anh không hề chảy một giọt nước mắt nào.
Tại sao?
Bởi vì anh cảm thấy mình chảy một giọt nước mắt vì người phụ nữ như Lữ Nam Nam thì chính là đang tự làm nhục chính mình!
Đều là biếu hiện của sự hèn nhát và bất lực.
Nhưng khi mẹ không khống chế được cảm xúc mà rơi lệ cầu xin, cố gắng duy trì gia đình này ở trước mặt anh thì cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa.
Nước mắt và nước mũi ào ào trào ra.
Tiếng khóc của anh khác với tiếng khóc của những người khác.
Nước mắt, nước mũi của Triệu Lâm ào ào chảy, tuy rằng trái tim đau đớn, cực kì đau lòng, nhưng anh không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một chút âm thanh cũng không có!
Người đàn ông này ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, cúi đầu, bả vai run rấy.
Kiều Phương thấy cảnh tượng như vậy, cũng hoàn toàn không thế khống chế được cảm xúc nữa, bà ấy đặt mông ngồi ở trên ghế, khóc không ra tiếng.
Qua một lúc lâu sau.
Triệu Lâm cầm lấy khăn ăn, hỉ mũi một cái, há to miệng hít sâu.
Con người khi đã cực kì đau lòng, thường sẽ đi kèm với thái độ cực kì bình tĩnh.
Cảm xúc của Kiều Phương đã ổn định lại kha khá, cũng im lặng không nói gì cầm lấy giấy ăn, lau nước mắt nước mũi đi, nhưng bà ấy vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Triệu Lâm giọng nói nức nở phá vỡ sự im lặng: “Mẹ, những năm gần đây những điều mẹ đã làm cho cái nhà này, con đều nhìn thấy hết.
Con biết mẹ đang lo lắng điều gì.
Con biết mà con cũng hiểu.
Nhưng con sẽ không làm vậy, mẹ yên tâm.
Nhà chúng ta nhất định phải càng ngày càng tốt lên.
Con chắc chắn cũng làm cho mẹ có cuộc sống càng ngày càng tốt!
Trước kia là mẹ đã gánh vác cái nhà này.
Bây giờ đến lượt con sẽ gánh vác, chỉ cần là làm những điều tốt dành cho đất nước, chua ngọt đắng cay gì con cũng có thể chịu đựng được”.
Kiều Phương nghe thấy lời này, sự ấm ức của nhiều năm qua và khoảng thời gian gần đây lại xông thẳng lên đầu, bà ấy lại khóc tiếp một trận nữa.
Bèn đặt tấm thiệp mời trong tay lên bàn.
Tấm thiệp mời này đã sớm bị Kiều Phương nắm chặt đến nhăn nhúm.
Nhưng Triệu Lâm vẫn nhìn thấy hai chữ “đính hôn”.
Hai chữ này, chỉ khiến cho cảm xúc của anh hơi xúc động.
Nhưng rất nhanh…
Ánh mắt của anh bị địa chỉ ở góc dưới bên phải của tấm thiệp mời hấp dẫn.
Tầng 4 khách sạn Thanh Ca, số 136, đường Thiên Hà, thành phố Trung châu.
Ánh mắt Triệu Lâm nhìn bốn chữ “Khách sạn Thanh Ca”, trong đầu lập tức có rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu, tại sao khi Lý Thanh Nham nhắc tới chuyện tặng cho anh khách sạn này, anh lại cảm thấy tên nó có hơi quen thuộc.
Hiện giờ mới hiểu ra.
Tại sao Lý Thanh Nham lại rất đột ngột muốn tặng tòa khách sạn này cho mình.
Những lời nói bóng nói gió khó hiểu ngày hôm nay của Lý Sơ Ảnh không ngừng vang lên trong đầu.
Ngay cả khi vừa về đến nhà.
Lời nói của đối phương, lại càng văng vẳng bên tai.
Giờ phút này, Triệu Lâm cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Hơi thở của anh dồn dập.
Kiều Phương thấy Triệu Lâm như vậy, trong lòng căng thẳng, vội nói: “Lâm Lâm Tử, con?”
Lời nói của Kiều Phương cắt đứt suy nghĩ của Triệu Lâm.
Triệu Lâm lấy lại tinh thần, nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của mẹ, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu”.
“Nhà chúng ta giờ chỉ còn lại con và mẹ thôi”. Kiều Phương khấn cầu.
“Con biết, con… con đi nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc thật ngon lấy lại tinh thần”. Triệu Lâm nói xong, không chờ Kiều Phương trả lời lại mà trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Đợi đến khi đã đi vào phòng, Triệu Lâm đóng cửa phòng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở cuộc hội thoại vvechat với Lý Sơ Ảnh ra.
Anh soạn liền một đoạn tin nhắn.
Anh hỏi Lý Sơ Ảnh: thật ra những lời nói mà hôm nay cô nói với tôi, là đang cố gắng nhắc nhở tôi chuyện ngày mai, đúng không?
Cùng lúc đó.
Lý Sơ Ảnh vừa mới quay về nhà, Trần Thi Mạn còn đang chờ ở phòng khách.
Thấy cô ấy trở về, đang muốn lên tiếng nói chuyện.
Lý Sơ Ảnh cầm điện thoại di động, nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Đúng, tôi và bố thấy anh thất vọng với tình yêu và chuyện kết hôn, suy đoán anh đã phải chịu đả kích gì đó, cho nên đã đi điều tra chuyện của anh.
Việc chúng tôi điều tra không có mục đích xấu gì cả, mà chỉ muốn hiểu rõ anh hơn.
Chỉ một lần này thôi, hy vọng anh không giận”.
Lý Sơ Ảnh đánh xong đoạn tin nhắn này, sau khi cảm thấy đã nói rõ ràng rồi, mới gửi đoạn tin nhắn đó đi.
Triệu Lâm ở trong phòng ngồi chiếc trên giường, nhìn đoạn tin nhắn này, nắm chặt điện thoại di động, trái tim đập thình thịch.
Vương Diệu Thăng gây khó dễ.
Vương Vũ và Lữ Nam Nam cố ý làm nhục anh
Tấm thiệp mời tối nay.
Nước mắt của mẹ.
Còn có tất cả những chuyện mấy ngày hôm nay anh phải chịu ấm ức v.v, đều tràn ngập ở trong đầu của anh.
“Sơ Ảnh, cậu sao vậy? Là anh ta quấn lấy cậu không buông sao?”. Trần Thi Mạn thấy vẻ mặt bạn thân căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cho rằng đã có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng quan tâm.
Lý Sơ Ảnh giơ tay, ý bảo cô ấy im lặng.
Trần Thi Mạn ngẩn ra.
Cùng lúc đó, Triệu Lâm ở đầu dây bên kia hít sáu một hơi.
Anh vốn không muốn có quá nhiều mối quan hệ với nhà họ Lý
Nhưng cục tức này, anh nuốt không trôi.
Anh nhất định phải trả thù!
Triệu Lâm trong lòng đã có một kế hoạch trả thù, kế hoạch báo thù này, khiến cho Epinephrine tăng vọt lên, cho nên khi anh đánh chữ tay cực kì run.
Những dòng này chỉ có lác đác vài chữ.
“Tôi muốn đến khách san Thanh Ca!”