Tuyệt đại long y - Chương 29 Người đã phạm ta, ta tất phạm người
Chương 29: Người đã phạm ta, ta tất phạm người
Lý Sơ Ảnh nhìn bảy chữ ngắn ngủi này, trong lòng không kìm chế được run lên!
Từ bảy chữ và dấu chấm than này cô ấy cảm nhận được một sự quyết tâm!
Cảm nhận được một sự hận thù bị ép đến cực hạn!
Cò ấy là một người phụ nữ có giác quan thứ sáu nhạy bén.
Cô ấy cơ hồ đã đoán được sau khi Triệu Lâm về đến nhà chắc chắn là đã trải qua chuyện gì đó, nếu không, anh sẽ không đột ngột đưa ra đưa yêu cầu như vậy.
Dù sao lúc trước Triệu Lâm vẫn cố ý duy trì một khoảng cách nhất định với nhà họ Lý.
“Mấy giờ tôi đi đón anh thì được?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
Triệu Lâm nói: “Tôi muốn trước khi nghỉ thức đính hôn bắt đầu.”
“Anh định trả thù, đúng không?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
“Đúng vậy!”, Triệu Lâm không hề giấu diếm
“Tôi đề nghị sáng mai tám giờ, tôi sang đón anh trước, dẫn anh đi đến cửa hàng chuyên đặt may âu phục cao cấp tư nhân mua một bộ quần áo hợp với anh!
Sau đó tôi sẽ đưa anh đến tiệm cắt tóc tư nhân của tòi thay đổi hình tượng cho anh một chút.
Tất nhiên, nếu anh thấy phiền phức, không đi cũng được, tôi có thế chỉ làm tài xế”. Lý Sơ Ảnh đánh một tin nhắn rất dài.
Triệu Lâm nhìn thấy đoạn tin nhắn này cảm giác đầu tiên là phiền phức
Anh vốn định mở miệng từ chối.
Nhưng nghĩ lại kế hoạch trả thù của anh, nghĩ đến Vương Vũ và Lữ Nam Nam có lẽ sẽ mặc những trang phục lộng lẫy để ra mắt mọi người, nếu anh ăn mặc bình thường thì khí thế của anh sẽ kém hơn ba phần.
Nếu đã là mượn thế, nếu đã là trả thù, vậy phải hoàn hảo không có khuyết điếm nào!
“Được, tất cả nghe theo sự sắp xếp của cô!”, Triệu Lâm trả lời.
Anh không còn gì để mất nữa!
Nếu đã lựa chọn tin tưởng vào nhà họ Lý.
Giờ phút này, cứ tin tưởng đến cùng đi!
Nhưng một khi đã bị rắn cắn thì mười năm vẫn sợ dây thừng, trong lòng Triệu Lâm cũng đã nghĩ kỹ, nếu như nhà họ Lý cũng phản bội lại anh giống Lữ Nam Nam, hoặc là cổ ý trêu chọc anh, vậy thì cứ đế cho Lý Diệu Diệu đi chết đi!
“Tám giờ sáng mai, tôi đến đón anh!”, Lý Sơ Ảnh nói.
“Được!”, Triệu Lâm trả lời.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt”. Lý Sơ Ảnh quan tâm.
Triệu Lâm lần này không trả lời cô nữa, mà là ném chiếc di động đến đầu giường, anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường.
Bây giờ là chín giờ ba mươi tối.
Cách tám giờ sáng mai, còn có mười mấy tiếng đồng hồ, cách nghi thức đính hôn vào mười hai giờ trưa mai càng xa hơn.
Anh cứ nhìn đồng hồ báo thức như vậy, trong lòng tiếp tục nghĩ đến kế hoạch trả thù kia.
Cùng lúc đó.
Sau khi Lý Sơ Ảnh gửi xong đoạn tin nhắn này, thấy Triệu Lâm không trả lời cô thì bèn dứt khoát không nhìn điện thoại di động nữa, chỉ thở dài một hơi, cầm lấy cốc nước lọc ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.
“Thi Mạn, vừa rồi cậu nói gì với tớ?”, Lý Sơ Ảnh hỏi Trần Thi Mạn, cô nhớ vừa rồi khi cô nói chuyện với Triệu Lâm, Trần Thi Mạn hình như nói gì đó với cô
“Tớ hỏi cậu là có phải cái tên chồng chưa cưới kia của cậu vẫn cứ quấn lấy cậu mãi, không muốn buông tha cho cậu à?”, Trần Thi Mạn cực kì ấm ức, từ buối tối đến bây giờ, sự khó chịu mà Triệu Lâm gây ra vẫn không tan biến.
Ngay cả cô bạn thân của mình, hình như cũng không đế ý đến mình như vậy.
“Anh ấy quấn lấy tớ?”. Lý Sơ Ảnh nghe vậy, trên mặt không nhịn được cười khố.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, đó chính là, nếu quả thật là Triệu Lâm cứ quấn lấy mình, vậy thì tốt rồi.
Nhưng tình hình bây giờ là
Cô ấy quấn lấy Triệu Lâm!
Thậm chí là, nhà họ Lý quấn lấy Triệu Lâm
Nhưng người đàn ông này vì một sổ chuyện đã qua mà cố gắng duy trì khoảng cách với cô và nhà họ Lý.
“Không có, anh ấy không quấn lấy tớ”. Lý Sơ Ảnh thấy bạn thân còn đang chờ đợi đáp án, vội vàng mở miệng giải thích.
“Vậy tại sao cậu lại để anh ta tới nhà cậu?”, Trần Thi Mạn thẳng thắn hỏi.
“Diệu Diệu muốn gặp anh ấy mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều!”, Lý Sơ Ảnh tự nhiên không muốn chia sẻ chuyện bí mật trong nhà cho người ngoài.
Trần Thi Mạn im lặng.
Lúc này, Lý Sơ Ảnh lại gần, cô ấy hỏi: “Thi Mạn, cậu đã từng yêu đương chưa?”
“Chưa, tớ cũng giống như cậu, độc thân từ khi còn ở trong bụng mẹ đến giờ!”, Trần Thi Mạn lắc đầu, trên mặt có vài phần ấm ức.
Nếu như không phải vì Triệu Lâm, cô ấy căn bản không có khả năng độc thân lâu như vậy.
Trần Thi Mạn không giống như Lý Sơ Ảnh, từ nhỏ đến lớn cô ấy đã rung động với rất nhiều bạn trai.
Nhưng mỗi khi bị cha phát hiện hoặc người nhà phát hiện, cô ấy đều bị phạt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, cô ấy lại chống đối thậm chí là có hơi thù địch với Triệu Lâm.
Một tên chồng chưa cưới chưa từng gặp mặt lại khiến cho cuộc sống tình cảm của mình lâm vào cảnh hoang vu như sa mạc, thực sự rất quá đáng!
Lý Sơ Ảnh nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt không nhịn được có vài phần mất mát.
Thật ra cô ấy muốn học hỏi một chút, nên làm thế nào có thể mở được trái tim của một người đàn ông đã từng bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng hôm nay xem ra, Trần Thi Mạn có lẽ cũng không hiểu.
“Đúng rồi, sức khoẻ của ông nội Trần thế nào rồi?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
“Haizz, vẫn như cũ, nhưng mà dạo gần đây càng ngày càng yếu, gần đây không phải Vương Thánh Thủ tới thành phố Trung Châu rồi sao? Trong nhà đã mời ông ấy đến khám cho ông nội tớ rồi!”. Khi nhắc đến chuyện này Trần Thi Mạn chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Bởi vì sau khi ông nội bị bệnh, nhà họ Trần không thể thuyền êm biển lặng vì chuyện quyền lực và lợi ích.
“Chờ làm xong một số chuyện của ngày mai, tớ sẽ đi thăm ông nội Trần”. Lý Sơ Ảnh tiến lên trấn an bạn thán của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh!
Hôm sau, thứ bảy.
Phần lớn các bác sĩ, viện trưởng và phó viện trưởng nổi tiếng của bệnh viện Bàn Bắc hầu như đều nhận được lời mời của Vương Diệu Thăng.
Là chủ nhiệm có quyền lực của bệnh viện, với danh tiếng và mặt mũi của ông ta, rất nhiều chủ nhiệm, bác sĩ, y tá trưởng, bao gồm cả những người trong xã hội từng nhận được sự giúp đỡ của Vương Diệu Thăng hay từng cầu xin Vương Diệu Thăng đều nhận được thiệp mời.
Nếu xét cho kỹ, Vương Diệu Thăng này thoạt nhìn chỉ là bác sĩ chủ nhiệm bình thường nhưng trên thực tế mặt mũi của ông ta còn có nhiều hơn một số tỷ phú có tài sản trên trăm triệu.
Khách sạn Thanh Ca cũng mới vừa sáng sớm đã cực kì bận rộn.
Đêm qua Triệu Lâm không tu hành, ngược lại suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau đó yên tâm đi ngủ, yên lặng chờ thời gian trôi qua.
Khoảng bảy giờ.
Triệu Lâm tỉnh dậy.
Nhưng mà, điện thoại di động của anh hiện lên một tin nhắn zalo là của giáo sư Lăng Nhạn Nam gửi tới.
“Danh sách tham dự thì tôi đã giúp cậu đăng kí được rồi, cậu nói chuyện với dì như thế nào rồi? Danh sách được đi giao lưu học thuật rất quý giá, hôm qua cậu chưa trả lời tôi, nhìn thấy tin nhắn thì gọi điện thoại lại cho tôi!”
Triệu Lâm nhìn thấy tin nhắn này, mới nhớ tới, theo như lời hứa với Lăng Nhạn Nam, đêm qua anh đã phải nói với người ta, hôm nay anh có muốn đưa cả mẹ đi công tác ở chỗ khác hay
không.
Triệu Lâm do dự một chút, gọi điện thoại cho Lăng Nhạn Nam.
“Cô Lăng, chào buổi sáng”. Triệu Lâm nói.
“Bây giờ như thế nào?”, Lăng Nhạn Nam ở đầu dây bên kia ôn nhu hỏi.
“Tôi không đi, gần đây mẹ tôi quá bận rộn không có thời gian, tôi cứ đi làm bình thường thôi, không sao cả!”, Triệu Lâm nói
“Vậy tôi cho cậu nghỉ vài ngày, mấy ngày nay cậu không cần đến bệnh viện, nếu như không bận, ngày mai tôi mời cậu ăn một bữa cơm!”, Lăng Nhạn Nam dịu dàng nói.
“Cũng được, khiến cho cô phải phiền lòng ròi”. Triệu Lâm biết, người ta đây là đang quan tâm mình, anh đương nhiên cũng sẽ không làm lơ nó.
“Sau này đừng khách sáo với tôi như vậy nữa, được rồi, tôi tiếp tục ngủ đây”. Lăng Nhạn Nam nói.
“Hôm nay cô không đi dự tiệc cưới sao?”, Triệu Lâm nghe ra ý tứ của Lăng Nhạn Nam là cô ấy còn muốn ngủ tiếp.
“Tôi sợ mình đi rồi, không nhịn được sẽ đập phá lể cưới của người ta”. Lăng Nhạn Nam nói.
Triệu Lâm không nhịn được cười, nói: “Vậy
được rồi..”.
“ừ, tôi tiếp tục ngủ, hôm nay cậu đừng có đi gây gố gì đấy, không được kích động quá mức”. Lăng Nhạn Nam dặn dò.
“Vâng vâng, cô nghỉ ngơi cho tốt”. Triệu Lâm nói.
Chờ đến khi anh vừa cúp điện thoại.
Điện thoại của Triệu Lâm lại lập tức vang lên.
“Tôi đến rồi, ngay trước cửa nhà anh, biển số xe Bentley màu đen là 888!”, Lý Sơ Ảnh nói
“Tôi xuống ngay!”, Triệu Lâm cầm lấy một chiếc áo rồi đi ra ngoài.