Tuyệt đại long y - Chương 30 Cô ấy không chịu thua
Chương 30: Cô ấy không chịu thua.
Triệu Lâm mới vừa mờ cửa phòng, thì nhìn thấy mẹ mình đã sớm rời giường, bà ấy đã làm xong một ít đồ ăn.
Chỉ là một đêm thôi.
Triệu Lâm đã nhìn thấy mẹ mình như già đi vài tuối.
Tối hòm qua hình như bà ấy không được nghỉ ngơi cấn thận! Nhưng bà ấy còn dậy sớm đế tự nấu án.
Trong lòng Triệu Lâm đau xót.
“Dậy rồi à? Ăn cơm trước đi”. Kiều Phương nói.
“Mẹ, sắc mặt mẹ hòm nay rất kém, đợi lát nữa mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi”. Triệu Lâm không có vội vàng đi ra cửa, mà là ngồi ở trước bàn ăn, nói.
“Không có việc gì, mẹ không mệt, trưa nay, chúng ta tiếp tục àn một bữa thật ngon”. Sắc mặt mệt mỏi Kiều Phương cố nặn ra một nụ cười.
“Con có hẹn với bạn, ra ngoài chơi game, sau đó đi leo núi, buối trưa có thế không về nhà”. Triệu Lâm bưng bát cháo lên, nói.
Kiều Phương nghe thấy như thế, sầc mặt hoảng hốt, bà ấy nhìn Triệu Lâm
Muốn nhìn xem từ trên mặt Triệu Lâm có thấy được điều gì khác hay không.
Nhưng mặc cho bà ấy có quan sát như thế nào, cũng phát hiện Triệu Lâm có một chút “xúc động” nào cả.
Kiều Phương rũ mí mât, nói: “Hỏm nay ở nhà đi, đừng đi đâu cả”.
Triệu Lâm không hề sốt ruột tiếp lời, anh vần ăn cháo dùng bữa.
Anh biết, hõm nay nếu như không phải là có chuyện đặc biệt, mẹ mình tuyệt đối sẽ không cho mình đi ra ngoài.
Không có lý do nào khác cả.
Bà ấy chỉ có một đứa con trai này, bà ấy thật sự không thế chịu thua.
Nổi khổ của bà ấy, Triệu Lâm hiểu.
Cho nên Triệu Lâm cũng không tranh cãi, chỉ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lý Sơ Ảnh một tin nhắn: “Mẹ tồi không cho tôi ra ngoài, sợ tòi đến nơi tố chức hôn lể gây chuyện, cò lén đây một chuyến, nói là bạn học, nói mấy người bạn chúng ta hẹn đi trượt băng và đi leo núi, đưa tôi ra ngoài”.
“Được, tòi lên ngay bây giờ”.
Lý Sơ Ảnh trả lời rất sảng khoái.
Triệu Lâm dang muốn gửi địa chỉ cụ thế, nhưng đã buông tay xuống ngay tức khắc.
Nếu nhà họ Lý đã điều tra được quá khứ của anh và Lữ Nam Nam.
Vậy thì chuyện anh sống ở đâu?
Tình hình như thê’ nào, đối phương chắc chắn đã biết rất rõ ràng rồi.
Kiều Phương nhìn Triệu Lâm không tranh luận với bà ấy nữa, ngồi ở chỗ đó yên tĩnh án cháo dùng bữa, tinh thần vốn đang bị loạn, đã hơi ốn định lại một chút.
Chỉ là bà ấy vừa mới ngồi xuống cầm đòi đũa lên, chuông cửa bổng nhiên vang lên.
Kiều Phương lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
Sáng sớm thế này, ai lại đến bấm chuông nhà bà ấy?
Nhà họ Vương?
Bọn họ nhất định phải khiến cho máu chảy thành sõng, mới vui vẻ sao?
“Triệu Làm? Là tôi, mở cửa đi”.
Ngoài cửa, một giọng nữ vang lên.
Kiều Phương nghe thấy giọng nói này, lại ngẩn ra, đây là ai?
Con gái?
Sáng sớm đến nhà anh?
Nhưng hình như cũng không phải là Lữ Nam Nam.
Triệu Lâm nói: “Không phải con vừa mới nói rồi sao, con có hẹn bạn học ra ngoài chơi game và leo núi, người ta vừa rồi đã đến dưới lầu rồi, con thấy mẹ không yên tâm, nên bảo người ta lên tìm con”.
“Hầy…”. Kiều Phương thấy không phái nhà họ Vương và Lữ Nam Nam thì thở dài một hơi, đứng dậy đi ra mờ cửa.
Đợi đến khi bà ấy mở cửa, nhìn thấy nhan sắc của Lý Sơ Ảnh không khỏi đứng hình tại chỗ.
Mái tóc của Lý Sơ Ánh hơi xoăn, trên người còn có mùi nước hoa tao nhã, dây chuyền đá quý trẽn cố cùng với chiếc váy dài ôm sát người, đều thế hiện lên sự cao quý và xinh đẹp của cò ấy.
“CÕ…CỎ gái, cháu tìm ai?”, Kiều Phương hơi hoang mang.
“Dì à, cháu là bạn học cấp hai của Triệu Lâm, mấy hòm trước mới quay về từ nước ngoài, bởi vì đã lâu không gặp, hôm nay chúng cháu hẹn nhau ra ngoài trượt băng và trượt tuyết, cậu ấy mới vừa nói với cháu dì không yên lòng về cậu ấy, cho nên cháu mới lên đày một chuyến”. Lý Sơ Ảnh nói
“Bạn học…của Tiểu Lâm?”. Kiều Phương khó có thế tin được, con của bà ấy có một người bạn học xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy?
Hơn nữa trên cố đối phương còn đeo vòng cổ đá quý, hình như là “Trái tim biến cả”?
Sợi dây chuyền này, sao lại ở trên cổ cò ấy?
Triệu Lâm dứng dậy nói: “Mẹ, đây là bạn cùng bàn cấp hai của con, đã lâu không gặp, cho nên mới hẹn hòm nay đi trượt bãng, leo núi, cùng nhau ăn một bữa cơm, mẹ yên tâm đi,
chiều tối con sẽ về”.
“Cái này…”
Kiều Phương không biết nên nói như thế nào.
Con mình cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng lẽ lại phải nói không cho phép anh ra ngoài ở trước mặt cò gái xinh đẹp như vậy?
“Dì?”, Lý Sơ Ánh thấy bà ấy im lặng thì truy hỏi.
Kiều Phương chịu không nối, đành phải nặn ra một nụ cười, nhưng ngược lại dặn dò Triệu Lâm: “Con đừng có làm loạn, chỉ cho phép con đi trượt băng, ăn cơm, leo núi, mẹ ở nhà vẩn luôn chờ con về!”
“Mẹ, con không phải là trẻ con, kiểu chuyện như thế này trong lòng con hiếu rõ”. Triệu Lâm nhẹ ôm bà ấy một cái, sau đó bèn bước ra cửa nhà.
“Tạm biệt dì”. Lý Sơ Ảnh nở một nụ cười.
Kiều Phương đưa mằt nhìn hai người rời đi.
Khi bọn họ lên xe.
Lý Sơ Ánh nói: “Hình như dì rất lo lắng cho anh*.
“ừ, bà ấy sợ tôi làm bậy”. Triệu Lâm giải thích.
Lý Sơ Ảnh ra hiệu cho tài xế lái xe, đồng thời nói: “Chúng ta đi lấy quần áo trước đi!
“ĐƯỢC*. Triệu Lâm gật đau.
Triệu Làm vốn tưởng rằng cái gọi là âu phục được đặt may, chỉ là qua bèn kia thử một bộ quần áo, rồi chọn ra một bộ đồ hợp với mình rồi sẽ lấy luôn.
Nhưng sau khi đến tận nơi nhìn tặn mắt, mới phát hiện không đơn giản như vậy.
Theo cách nói của Lý Sơ Ảnh, cái người tên Kinh Ngọc này là nhà thiết kê’ âu phục nổi tiếng của Đại Hạ, từng đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc thiết kế của cõng ty âu phục xếp top 3 tại
Italy.
Đợi đến sau khi anh đến, thiết kê’ chính này tự mình đo số đo cơ thế cho anh, xác nhặn kích thước cơ thế, hơn nữa hỏi mặc bộ âu phục này muốn tham dự trường hợp thế nào.
Triệu Lâm không hiểu tại sao phải hỏi cái này, dựa theo cách nói của người ta là, trong các hoàn cảnh khác nhau, mặc âu phục cũng sẽ khác nhau.
Như bộ âu phục trong hội nghị quan chức, hầu hết đều có màu trầm ổn.
Nếu đó là một đám cưới hoặc đi hẹn hò, màu sắc và phong cách thể hiện được sự trẻ trung.
Nhà thiết kế trưởng này cấn thận hỏi thêm về thiết kế, sàng lọc chất liệu ưu việt, hơn nữa cộng thêm mười người làm đấy nhanh tốc độ làm việc.
Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, một bộ âu phục may đo riêng cho Triệu Lâm đã được hoàn
thành.
Mà trong lúc thiết kế trang phục, nhà tạo mầu tóc và nhà tạo hình cao cấp riêng của Lý Sơ Ảnh cũng đã đến đây, tạo kiểu tóc thích hợp cho anh, bao gồm xử lý chi tiết về tạo hình, như lông mày được sửa lại, trên mặt lại được dùng những loại máy làm đẹp tiến hành làm sạch.
Trong tòa biệt thự này, có khoảng chừng mười mấy người đang tăng ca đấy nhanh tiến độ còng việc phục vụ riêng cho Triệu Lâm.
Đợi đến khi hoàn thành tất cá mọi việc, Triệu Lâm thay quần áo và giày da mới tinh, đúng lúc đang muốn soi gương.
Lý Sơ Ảnh lấy ra một chiếc đồng hồ tròng khá tinh tế đã chuấn bị trước cho anh.
“Đây là?”, Triệu Lâm khó hiếu.
“Trang phục và kiếu tóc đẹp như vậy, dù sao cũng phải có thêm một cái đồng hồ”. Lý Sơ Ảnh giải thích.
“Được rồi…”
Triệu Lâm tuy rằng không hiếu giá trị của đồng hồ, nhưng cái đồng hồ này vừa mới nhìn, phán ứng dầu tiên của anh là.
Nó chăc chắn không rẻ!
Đợi đến lúc Triệu Lâm đi soi gương, mới phát hiện mình giống như thay đổi thành một người khác, như vậy có lẽ nói có hơi quá.
Nhưng Triệu Lâm chưa bao giờ tưởng tượng anh còn có thể có được dáng vẻ này.
“Khuôn mặt của anh cũng đã có nét sẵn, dáng dấp cũng không tệ, thay bộ quần áo thích hợp và sửa soạn lại một chút thì không hề kém cạnh so với một số nghệ sĩ trẻ thời bây giờ”. Kinh Ngọc bưng cà phê đi tới, thuận tiện đưa đến một tờ hoá đơn.
Lý Sơ Ảnh nhìn lướt qua “Sáu chữ số’ trên hoá đơn.
Anh ta nói: “Giảm giá 20% cho cô”.
“Giảm giá hay không cũng khõng quan trọng, nhưng cậu phải nhớ cho bọn họ tiền boa, dù sao bọn họ tới sớm như vậy, tăng ca làm thêm giờ xử lý, có chút bất ngờ”. Lý Sơ Ảnh nhìn mười mấy người đứng cách biệt thự không xa lắm, lấy một tấm thẻ ngân hàng màu đen ra, trực tiếp đưa cho đối phương.
“Cò vần hào phóng như trước kia, tòi thay bọn họ cám ơn cò”. Kinh Ngọc nói.
Lý Sơ Ảnh không đế ý tới anh ta nữa, đi tới trước mặt Triệu Lâm, đi vòng quanh anh một vòng.
Ánh mắt của Triệu Lâm hơi né tránh, nói: “Đừng… đừng nhìn tói như vậy”.
“Tòi trước kia chỉ cảm thấy dáng dấp của anh chỉ là ưa nhìn, nhưng thật không ngờ, anh lại đẹp trai như vậy”. Đôi mắt của Lý Sơ Ánh cười lên cong như tráng lưỡi liềm.
“Cái này… cái này bao nhiêu tiền, lát nữa tòi sẽ đưa tiền trả cho cò”. Triệu Lâm hít sâu một hơi, nói.
Anh có linh cảm, bộ quần áo này không rẻ!
Nên ít nhất cũng phải vài ngàn nhỉ?
“Không nói chuyện này nữa, bây giờ chúng ta có phải nên đến nơi tổ chức đính hỏn rồi không?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
Sắc mặt của Triệu Lâm nghiêm túc, nhìn thắnq vào mẩt cõ â’v rồi qât đầu.