Tuyệt đại long y - Chương 31 Tôi bảo để bọn họ đi xuống
Chương 31: Tôi bảo để bọn họ đi xuống.
Cùng lúc đó, trong khách sạn Thanh Ca, Lý Thanh Nham bước xuống từ một chiếc Bentley khác, tổng giám đốc của khách sạn Thanh Ca – Nhâm Bình Thâng đã đứng chờ từ lâu.
“Chủ tịch, bảo vệ và nhân viên phục vụ đã vào vị trí, đang ở đại sảnh lầu nám chờ chỉ thị!”, Nhâm Bình Thẳng vội vã tiến lén, nói thắng vào việc chính.
“Hình như cậu không quá vui vẻ khi làm chuyện này?”, Lý Thanh Nham nhìn ra được đối phương đang phản kháng lại mình.
“Viện trưởng bệnh viện Bàn Băc – Cổ Viền, phó viện trưởng Trình Đòng Hà, phó ủy viên y tế thành phố Trung Châu… cùng với Vương Thánh Thủ, cậu Tê Nguyên của nhà họ Tê, cò cá Trần Thi Mạn của nhà họ Trần, bọn họ đều đã tới.
Trường hợp còng khai mà làm như vậy, nếu thật sự làm theo lời ông ấy nói…. Nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khách sạn của chúng ta”.
“Vương Thánh Thủ cũng tới?”, Lý Thanh Nham kinh ngạc, không ngờ Vương Diệu Thăng có năng lực lớn như vậy.
“Đã ở hội trường rồi”. Nhâm Bình Thắng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lý Thanh Nham nhẩc nhở nói: “Lão Nhâm, sự cống hiến xương máu của ông tại khách sạn Thanh Ca quan trọng hơn hay là Vương Diệu Thăng quan trọng hơn?”
“Chủ tịch, tòi ngoan ngoãn chấp hành chỉ thị của người cầm quyền mới khách sạn Thanh Ca!”. Sắc mặt của Nhâm Bình Thắng tái nhợt, ông ta nghe ra được sự giận dữ trong lời nói của Lý Thanh Nham.
Việc hòm nay, nếu như ông ta không làm, vậy phải cút khỏi khách sạn Thanh Ca!
“Tuyệt đối đừng xảy ra sơ suất, nếu không, tòi cũng không giữ óng lại được”. Lý Thanh Nham nói.
Trái tim của Nhâm Bình Thắng đập thình thịch.
Trong lòng ông ta sinh ra sự sợ hãi đối với “người cầm lái’1 mới của khách sạn Thanh Ca.
Rốt cuộc là ai có thể khiến cho chủ tịch nói ra những lời như vậy?
Vương Diệu Thăng ơi là Vương Diệu Thăng, rốt cuộc thì ông đã đẩc tội với người nào vậy!
Ngay đúng lúc này.
Xa xa truyền đến một giọng nói mừng rỡ.
“Lý… chủ tịch Lý, chủ tịch Lý!”
Vương Diệu Thăng mặc âu phục, tóc vuốt keo tròng vỏ cùng sáng sủa, sau khi òng ta nhìn thấy Lý Thanh Nham thì vẻ mặt trở nén hưng phấn.
Nếu như có thế mời được Lý Thanh Nham đi tham gia lễ đính hòn của con trai mình, vặy thì vinh dự tới cỡ nào?
Nhâm Bình Thắng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe măt co quăp, lắng lặng cúi đầu.
“Óng đi làm việc trước đi”. Lý Thanh Nham nói, Nhám Bình Thắng vội vàng rời dí.
Vương Diệu Thăng kinh ngạc, òng ta vốn còn muốn nói với Nhâm Bình Thắng vài câu, nhưng hình như đối phương đang có việc gấp.
“Chủ nhiệm Vương, đã lâu không gặp, hôm nay òng ãn mặc như thế này, có vẻ là chuyện vui nhỉ”. Lý Thanh Nham cười nói.
“Con trai tòi tố chức đính hòn ở lầu bốn, hõm nay chủ tịch Lý có bận gì không? Nếu không bận, hay là đến uống một ly rượu mừng chung vui với chúng tôi?”, Vương Diệu Tháng cười đến mức các nếp đều nhãn nhúm lại.
“Vậy được, hôm nay tôi cũng muốn đến xem xem lễ đính hỏn của con trai òng đặc sắc tới cỡ nào!”, Lý Thanh Nam cười như không cười
“Mời õng, mời òng!”. Vương Diệu Thăng đi lên dẩn đường, không hề nghe ra một tầng ý tứ
khác trong lời nói của đối phương.
Triệu Lâm và Lý Sơ Ánh vừa tới đại sảnh khách sạn, anh đã bị tấm áp phích khổng lồ trước cửa hấp dẩn ánh nhìn.
Trên áp phích là ảnh Vương Vũ và Lữ Nam Nam đang ngọt ngào hòn mòi.
Mặt Lý Sơ Ảnh hơi biến sắc, nói: “Tòi lập tức cho người mang đi!”
Nhưng Triệu Lâm lại như không nghe thấy, hiện tại trong lòng anh giống như bị kim đàm, đau đến mức mím chặt mòi lại.
Người phụ nữ này ở bên cạnh mình đã nhiều năm, thề non hẹn biến với anh, hai người đã từng bàn về những dự định gia đình sau khi bọn họ kết hòn, ai nấu cơm, ai kiếm tiền, một màn này đều giống như là từng slide lướt qua trước mắt.
Cũng đúng lúc đó, bẽn cạnh Triệu Lâm có hai đồng nghiệp là y tá đi qua.
“Nói thật, tòi rất hâm mộ Nam Nam, một lể đính hôn mà tố chức thành một bữa tiệc còn xa hoa hơn lề kết hòn nữa, nếu như tòi có phúc như thế này thì tốt rồi”.
“Tôi đoán có lẽ toàn bộ những nhân vặt trong ngành y có tiếng tãm ở thành phố Trung Châu đều sẽ biết tiệc đính hòn của Nam Nam hòm nay xa hoa tới cỡ nào!”
“Tòi nghĩ đến việc ngày mai đi đến bệnh viện… có lẽ có rất nhiều đồng nghiệp thay đổi thái độ với Nam Nam, haizz, thật hâm mộ!”
Tiếng bàn tán của hai nữ y tá truyền vào lổ tai Triệu Lâm.
Triệu Lâm nghe xong những lời này, mí mắt rũ xuống, đột nhiên hỏi Lý Sơ Ảnh ngay tức khắc: “Cô Lý, kế hoạch của tôi có phải hơi quá đáng rồi không?”
Trước chuyện quan trọng trong cuộc đời một người, nếu kế hoạch báo thù kia của anh được thực hiện vậy thì chỉ sợ cả đời này Lữ Nam Nam và Vương Vũ đều phải sống trong bóng tối và sự đau khố.
Ánh mắt Lý Sơ Ảnh nhìn Triệu Lâm có hơi phức tạp, người đàn õng này quá lương thiện, đây không phải nhu nhược cũng không phải nhát gan, chỉ là thuần túy không muốn làm tốn thương người khác.
Triệu Lâm đi đến bước đường này, không phải là do hai người Vương Vũ và Lữ Nam Nam ép người quá đáng sao?
“Tôi thấy không phải là vấn đe quá đáng hay không…”, Lý Sơ Ảnh do dự một chút, lúc cò ấy đang định nói.
Hai người Vương Vũ và Lữ Nam Nam cách đó không xa mặc lễ phục truyền thống từ từ đi tới.
Triệu Lâm nhìn thấy hai người bọn họ, trực tiếp đi tới phía trước bọn họ, kiên quyết nói: “Vương Vũ, Lữ Nam Nam, bây giờ tỏi cho các người một cơ hội.
Xin lỗi tôi và xin lỏi mẹ tõi, chuyện giữa chúng ta cứ như vậy bỏ qua hết!”
Anh không muốn chuyện bé xé ra to, cũng không muốn đế cho mình nợ nhà họ Lý một ân tình, lại càng không muốn cuộc sống sinh hoạt bình thường của mẹ mình chịu nhiều đả kích.
Bây giờ anh chỉ cần một lời xin lỗi chân thành.
“Triệu? Triệu Lâm?”, Lữ Nam Nam nhìn thấy Triệu Lâm như biến thành một người khác, ánh mằt lộ vẻ khó tin.
Tại sao người này lại có sự thay đối về ngoại hình lớn như vậy?
Quần áo của anh hình như rất quý giá, cổ tay đeo đồng hồ hình như là Patek Philippe trị giá mấy triệu bạc?
Cậu Tê cũng có đeo một chiếc đồng hồ như vậy, nhưng tròng không đắt tiền và toát ra sự sang chảnh như Triệu Lâm.?
“Mày… mày cũng chịu đến cơ à!”, Vương Vũ đâu tiên là hơi sửng sốt, đợi sau khi nhìn rõ người trước mặt mình là Triệu Lâm, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó hắn ta cười lén ngay lập tức.
Ngày hôm qua hắn ta sở đĩ đưa thiệp mời cho Kiều Phương, chỉ là vì muốn nhục mạ Triệu Lâm đế trút giận.
“Tòi không muốn đòi co thêm một câu nào cả, chỉ cần các anh xin lỗi tòi và mẹ tỏi, sau này… Tòi khõng làm khó các người nữa!”, Triệu Lâm nhìn khuôn mặt ghê tởm kia của Vương Vũ, kiềm chế đang nội tâm xao động lại, nói thẳng.
“Xin lỗi? Nói xin lỗi cái gì? Mày nghĩ mày là ai?
Mặc âu phục vào, đeo đồng hồ giả thì đã cho rằng mình thuộc giới thượng lưu?
“Tránh qua một bén! Tiệc đính hỏn của tụi tao sẩp bẩt đau rồi. Đừng đứng đây cản đường!”, Vương Vũ nói thẳng.
“Vương Vũ, tôi có thể làm cho tiệc đính hòn của các người khõng thế thực hiện được nữa, khòng nên ép tòi!”. Đỏi mắt của Triệu Lâm đỏ ngầu lén.
“Tiệc đính hôn của tao không thể tố chức? Mày biết đây là chỗ nào không? Khách sạn Thanh Ca! Mày dám gây sự ở đây, có biết hậu quả là gì không? Hỏm nay nếu như mày có bân lĩnh thì để cho tao nhìn xem tại sao lễ đính hòn của tao không thể tổ chức nào!”, Vương Vũ khinh thường nói
Triệu Lâm có bản lĩnh gì?
Đơn giản chỉ là lật đố mấy bàn tiệc rượu!
Nhưng anh chỉ cần dám động thủ, bảo vệ của khách sạn Thanh Ca sẽ trước tiên đưa anh đến đồn cảnh sát để xử lý!
“Triệu Lâm, chỗ này là khách sạn Thanh Ca, là sản nghiệp của nhà họ Lý, gia chủ của nhà họ Lý cũng ở nơi tổ chức lề đính hòn, nếu anh dám làm loạn, không ai có thể cứu được anh đâu”. Lữ Nam Nam nói.
“Nói với hân ta nhiều như vậy làm gì?”, Vương Vũ cầm lấy tay Lữ Nam Nam đi về phía thang máy.
Chờ hắn ta đi đến cửa thang máy, Vương Vũ nói với Triệu Lâm: “Mày nhất định phải vào nha, tao thật sự muốn xem thử, trước mặt gia chủ nhà họ Lý, Vương Thánh Thủ và hai vị cấp trên của bệnh viện, mày làm như thế nào để khiến cho buổi lễ đính hỏn của tao không thực hiện được!”
Nói xong, cửa thang máy mờ ra, Vương Vũ kéo Lữ Nam Nam đi vào trong đó.
Cả người Triệu Lâm đều run lên.
Anh cứ nhìn chằm chằm cửa thang máy kia!
Tại sao con người có thể xấu xa như vậy?
Anh chỉ muốn một lời xin lỗi mà thòi!
Bọn họ rõ ràng đã phạm phải sai lầm, nhưng tại sao còn có thể ngông nghênh hống hách như vậy?
Lý Sơ Ảnh đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Triệu Lâm, trên thê’ giới này không phải ai cũng giống như anh, tuân thủ nghiêm ngặt thứ gọi là lương tri, đối xử với mọi người một cách lương thiện, trong lòng luôn có một cái cán cân đúng sai.
Có một số người, bọn họ trời sinh đã rất xấu xa.
Bọn họ nghĩ rằng bọn họ luôn cao hơn người khác một bậc, có thế tuỳ ý chèn ép và khinh miệt những người mà bọn họ nghĩ những người đó thấp hơn họ một bậc.
Lòng tốt của anh dưới góc nhìn của bọn họ là sự yếu đuối dễ bắt nạt.
Đối phó với loại người này, ngoại trừ việc anh dùng đến nắm đấm mạnh hơn họ đế đánh khiến cho bọn họ phục mình ra, không còn cách thứ hai nào khác!”
“Kế hoạch của tòi… chuẩn bị thế nào rồi?”, Triệu Lâm đỏ mằt, bởi vì adrenaline tăng vọt, đôi mòi anh đang run lẻn bần bặt.
“Tổng giám đốc Nhâm Bình Thắng vừa rồi báo cho tôi biết, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả mọi người đang chờ đợi lệnh của anh”. Lý Sơ Ánh nói.
“Bảo bọn họ…. xuống…. đi…”. Triệu Lâm run rẩy nói.
“Tòi không nghe rõ, anh nói gì? “Lý Sơ Ảnh nói.
Triệu Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, đòi mắt đỏ ngầu nhìn thắng Lý Sơ Ảnh: “Tòi nói! Bảo họ xuống đi!”