Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Chương 30 Đụng đến người Hạ quốc đều phải chết
Chương 30: Đụng đến người Hạ quốc đều phải chết
Sau khi Lâm Phi Vũ nghe Cốc Đạo Minh nói như vậy, trong lòng anh dâng lên một cơn tức giận không thể kìm nén.
Loại tu luyện giả mà còn giết hại người của Hạ quốc, sẽ phải chết!
“Mau dần tôi đến chỗ tặc tử này đi.” Sắc mặt Lâm Phi Vũ trở nên lạnh lùng, giọng nói không khỏi mang theo lửa giận.
Cốc Đạo Minh nghe thấy giọng nói đột nhiên trở nên lớn hơn của Lâm Phi Vũ, trong lòng ông ta cảm thấy hoảng sợ.
“Được.” Cốc Đạo Minh khẽ gật đầu.
Bây giờ cái mạng nhỏ của ông ta đang nằm trong tay Lâm Phi Vũ, ông ta cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể dựa theo sự phân phó của Lâm Phi Vũ mà làm việc.
Còn về chuyện Lâm Phi Vũ có thể đánh bại Khổ Đầu Hành Tăng hay không thì đó là chuyện của anh, ông ta ước gì Lâm Phi Vũ không thể đánh bại, như vậy thì ồng ta mới có thể rửa sạch nỗi nhục này.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là điều mà ồng ta nghĩ trong lòng, chứ nào dám nói ra.
Ông ta hoàn toàn không thể nhìn thấu thực lực mà Lâm Phi Vũ thể hiện, thực lực của Khổ Đầu Hành Tăng cũng cao hơn ông ta mấy phần, thực lực thực
sự của hai người đến đâu, phải chờ đến khi họ giao chiến thì mới biết được.
Cốc Đạo Minh từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, ông ta kéo lê cơ thế nặng nề của mình, chuẩn bị đưa Lâm Phi Vũ đi tìm Khổ Đầu Hành Tăng.
Lâm Phi Vũ xoay người đi đến bên cạnh Chu Bỉnh, vỗ nhẹ nhẹ lên vai ống ta, Chu Bỉnh nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái mê man.
“Sư công.” Chu Bỉnh vội vàng hô lên.
“Ông cứ trở về chờ tôi trước đi.” Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh phân phó.
“Sư công, ý của ngài là?” Những chuyện vừa mới phát sinh, Chu Bỉnh hoàn toàn không hề hay biết gì cả, ông ta dùng đôi mắt khó hiểu nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
“Tôi sẽ cùng ông ta đi đòi người, ông cứ trở về nơi dong quân đợi tôi đi.” Lâm Phi Vũ giải thích.
“Được rồi, sư công nhớ chú ý an toàn.” Chu Bỉnh nặng nề gật đầu, lo lắng dặn dò một câu.
Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu, anh bảo Cốc Đạo Minh dần mình đi tìm Khổ Đầu Hành Tăng.
Hai người đi qua một con đường núi và đến một ngồi miếu, nơi này có rất nhiều khách hành hương, khách hành hương trong và ngoài nước đều có, muôn hình muôn vẻ không giống nhau.
Cốc Đạo Minh dần Lâm Phi Vũ đi từ cửa hông ra sân sau, sân trước hoàn toàn khác với sân sau, sân
trước rất náo nhiệt thì sân sau lại quạnh quẽ đến lạ thường.
“Đại sư Cốc Đạo Minh.” Hai tăng nhân canh gác cửa ở sân sau chắp tay lên trước ngực chào Cốc Đạo Minh.
“ừ.” Cốc Đạo Minh khẽ ừ một tiếng, không nói một lời nào, dẫn Lâm Phi Vũ đi vào sân sau.
Khi hai người họ tiến vào sân sau, Cốc Đạo Minh quay sang nhìn Lâm Phi Vũ, cung kính nói: “Đại sư, người đang ở bên trong.”
Sau khi Cốc Đạo Minh nói xong, ông ta chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt.
Đại sư là một cách gọi tôn kính đối với cường giả, ở trong tay Lâm Phi Vũ, Cốc Đạo Minh hoàn toàn không có năng lực chống trả lại, cho nên ông ta mới dùng tôn xưng đại sư này với Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, anh trực tiếp đi về phía trước, khi đến gần hơn, Lâm Phi Vũ đẩy cánh cửa nặng nề ra.
Sau khi Lâm Phi Vũ bước qua cửa, cửa tự động đóng lại.
Bên trong tương đối tối tăm mù mịt, có một ông lão ngồi trên bồ tọa ở giữa căn phòng, đôi mắt của ông lão này trũng sâu, khuôn mặt khô gầy như củi, giữa trán ông có chút âm tà.
“Cậu là người từ phương nào?” õng lão thấy một người đàn ông có dáng vẻ của người Hạ 1 uốc thì dùng tiếng Hạ quốc sứt sẹo của mình đế hỏi anh.
“Người đến lấy mạng ông.” Lâm Phi Vũ từ tốn
nói.
Ngay khi Lâm Phi Vũ vừa thốt ra lời này trên mặt Khổ Đầu Hành Tăng lộ ra một nụ cười, không gian tối tăm cộng với khuôn mặt đen sạm của ông ta làm nổi bật hàm răng trắng muốt của ông ta, trông ông ta có vẻ rất quỷ dị.
“Mấy chục năm trước, có rất nhiều người Hạ quốc đã nói với tôi câu này, tôi đã vặn gãy cổ không sót một ai, để tôi tính xem có bao nhiêu người…” Khổ Đầu Hành Tăng nói xong thì hơi khựng lại, có vẻ như ông ta đang suy nghĩ điều gì đó, một lát sau ông ta tiếp tục nói:
“Không tính chính xác được, đã quá lâu rồi, tôi cũng đã giết quá nhiều người.”
Lâm Phi Vũ lẳng lặng lắng nghe ông ta giảng giải, anh chắp tay ra sau lưng và không nói gì cả.
“Tôi có thể cảm nhận được một luồng sức lực mạnh mẽ từ trên cậu, nhân tài ở Hạ quốc thực sự là tầng tầng lớp lớp, đã rất lâu rồi, lão phu chưa tự mình ra tay.”
Khổ Đầu Hành Tăng nhìn Lâm Phi Vũ, ông ta bình tĩnh mở miệng, sau đó ung dung đứng lên.
Lâm Phi Vũ bình tĩnh nhìn Khố Đầu Hành Tăng tự biên tự diễn, sau đó nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng ông có thế tự mình ra tay.”
“Vậy sao?” Nói xong, Khổ Đầu Hành Tăng duỗi tay lấy ra một cây quyền trượng, một ông lão yếu ớt
đột nhiên tràn đầy năng lượng, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.
Khổ Đầu Hành Tăng xuất thủ, quyền trượng trong tay ông ta hóa thành một cơn gió mạnh, nhanh chóng lao về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ khoanh tay, lắc mình một cái biến mất trước mặt Khổ Đầu Hành Tăng, sau đó lại lập tức xuất hiện sau lưng Khổ Đầu Hành Tăng.
Tay phải Lâm Phi Vũ xuất chưởng và vồ vào lưng Khổ Đầu Hành Tăng.
Khổ Đầu Hành Tăng này cũng không phải là kẻ vô dụng như Cốc Đạo Minh, sau khi cảm nhận được sự nguy hiểm từ sau lưng mình, cơ thể ông ta di chuyển như một lươn, nhạy cảm xoay người, né tránh sự công kích của Lâm Phi Vũ.
Bởi vì Khổ Đầu Hành Tăng vừa mới né đòn của Lâm Phi Vũ mà động tác của ông ta lại có biên độ quá lớn, cho nên ông ta trực tiếp ngã xuống đất, phải lăn lộn vài vòng mới tránh được sự công kích của Lâm Phi Vũ.
Sau một hồi lăn lộn như cá chép, Khổ Đầu Hành Tăng nhanh chóng bò dậy, trong miệng ồng ta khẽ lẩm nhấm điều gì đó, chuỗi tràng hạt trong tay ông ta bị đứt, vương vãi khắp nơi, lao như bay về phía Lâm Phi Vũ, những hạt châu trong không trung biến thành lưỡi dao sắc nhọn, mang theo tiếng gió gào thét.
Lâm Phi Vũ phất tay chặn lại, tất cả những hạt châu dều rơi xuống đất.
Màn thế hiện của Lâm Phi Vũ làm cho khuôn mặt của Khổ Đầu Hành Tăng bắt đầu xuất hiện nét hoảng sợ, đây là bí pháp mà ồng ta đã tu luyện hàng chục năm, từ trước đến nay ông ta đều bất khả chiến bại, khó gặp được đối thủ.
Bây giờ Lâm Phi Vũ chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là đã phá vỡ bí pháp của ông ta, Khổ Đầu Hành Tăng biết lần này mình đã gặp đối thủ nặng ký rồi.
“Xuất ra toàn bộ thực lực của mình đi, nếu không, tôi sợ là ông sẽ không còn cơ hội để thế hiện nữa đâu.” Lâm Phi Vũ nhìn Khổ Đầu Hành Tăng, nhẹ nhàng nói.
“Khinh người quá đáng.” Khổ Đầu Hành Tăng mắng to một câu, sau đó toàn bộ khuôn mặt, ngay cả đỉnh đầu ông ta cũng nổi đầy gân xanh, khuôn mặt ông ta mang theo vẻ đáng sợ lao về phía Lâm Phi Vũ.
Õng ta giơ cao quyền trượng trong tay mình, làm một cú lộn ngược trên không trung, quyền trượng trong tay ồng ta mạnh mẽ đập vào mặt Lâm Phi Vũ.
Lần này Lâm Phi Vũ cũng không hề né tránh, cả người anh toát ra khí tức dồi dào, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy quyền trượng, tay còn lại từ từ vung ra, một chưởng vỗ vào ngực Khổ Đầu Hành Tăng.
Bụp…
Khổ Đầu Hành Tăng đau đớn bay ra ngoài, ông ta phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, khí tức vừa mới dâng lên da nhanh chóng suy yếu.
Lâm Phi Vũ nhìn cây quyền trượng trong tay
mình, anh trực tiếp dùng một cước đập nát nó, đi từng bước về phía Khổ Đầu Hành Tăng.
Lúc này, Khổ Đầu Hành Tăng nào còn khí thế như trước đó nữa, nhìn ông ta xanh xao vàng vọt, đôi mắt vốn dĩ đã trũng sâu lúc này còn mang theo màu đỏ tơ máu, trông càng đáng sợ hơn.
“Ông người không ra người, quỷ không ra quỷ, thực sự làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.” Lâm Phi Vũ đến gần Khổ Đầu Hành Tăng, trịch thượng nhìn ông ta, giễu cợt nói.
Khổ Đầu Hành Tăng chật vật chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình, ông ta nhìn Lâm Phi Vũ, nói với giọng cầu xin thương xót: “Cầu xin đại sư tha mạng, tôi nhận thua.”
Lâm Phi Vũ giễu cợt nói: “Tha mạng? Vào lúc ông giết hại người của Hạ quốc, ồng có bao giờ từng nghĩ đến chuyện sẽ tha cho họ một mạng chưa?”
Tha mạng là điều không thế nào, Lâm Phi Vũ không tra tấn ông ta đến chết, đã coi như là giơ cao đánh khẽ, nhân từ nương tay rồi.
Ánh mắt Khổ Đầu Hành Tăng trở nên lạnh lẽo, ông ta vừa định liều chết đánh cược một lần nữa thì đã bị Lâm Phi Vũ giẫm đạp dưới chân.
“Hậu quả của ngày hồm nay dều là do ông ác giả ác báo, đụng đến người của Hạ quốc tồi, xa đến đâu tôi cũng phải giết.”
Sau khi Lâm Phi Vũ nói xong câu đó, anh trực tiếp đạp gãy cổ Khổ Đầu Hành Tăng. Khổ Đầu Hành
Tăng cũng không kịp kêu la một tiếng, cứ thế chết thảm dưới chân Lâm Phi Vũ.
Sắc mặt Lâm Phi Vũ vần rất bình tĩnh, như thế anh vừa giẫm chết một con kiến, ánh mắt khồng hề xuất hiện bất cứ cảm xúc nào cả.
Người này chết vẫn chưa hết tội, trên tay ông ta dính không ít máu của người Hạ quốc.
Lâm Phi Vũ vầy tay hướng về phía cửa, cửa tự động mở ra, anh bình tĩnh hô: “Lăn tới đây.”
Cốc Đạo Minh vần luôn đứng ở bên ngoài chờ đợi, tiếng đánh nhau trong phòng như đánh vào trái tim ông ta, khi nghe thấy tiếng hét của Lâm Phi Vũ, cả người ồng ta run lên, vội vàng chạy vào.
Kết quả này không cần nói cũng có thế biết được, rất rõ ràng, Khổ Đầu Hành Tăng đã bị đánh bại.
Cốc Đạo Minh cúi người đi vào phòng, nhìn Khổ Đầu Hành Tăng chết thảm đang nằm trên mặt đất, trong lòng ông ta vô cùng hoảng sợ.
Ông ta kính cẩn nhìn Lâm Phi Vũ và nói: “Đại sư, xin ngài dặn dò.”
“Niệm tình hồm qua ông đã hạ thủ lưu tình với người Hạ quốc, tôi sẽ tha cho ông một mạng, phú thương Hạ quốc bị nhốt ở đâu?”
Sau khi Lâm Phi Vũ nói xong, một ngọn lửa trong tay anh văng lên người Khổ Đầu Hành Tăng, một lát sau, ông ta (Tã hóa thành tro bụi.
Khi Cốc Đạo Minh nhìn thấy một màn này, ánh
mắt lộ rõ sự sợ hãi, ông ta hoảng sợ nói: “Đại sư, mời đi theo tôi.”
Lâm Phi Vũ không nói lời nào, anh và Cốc Đạo Minh đi ra ngoài.
Hai người đến một căn phòng gồ trong miếu, Cốc Đạo Minh bảo đám tăng nhân đang canh cửa đi ra ngoài, sau đó ông ta nhẹ nhàng mở cửa rồi cúi đầu đứng sang một bên.
Lâm Phi Vũ bước một bước đi vào, anh nhìn thấy Lưu Đông Lâm và vợ đang ôm nhau.
Hai ngày nay, Lưu Đông Lâm cảm thấy vô cùng chán nản, vốn dĩ ông ta muốn ra nước ngoài giải sầu, cứ đi dạo loanh quanh thì đã đến đây du ngoạn, nghe người bản xứ nói miếu ở chồ này rất linh nghiệm, ông ta nghĩ hay là mình đến đây thắp hương đi, xua đuổi vận rủi, ban đêm thì ở lại phòng của sư tăng.
Ngồi miếu này được gọi là miếu Triền Long, Lưu Đông Lâm muốn làm tình với vợ ở day một lần, không biết chừng lại có thể sinh được một đứa con trai thì sao, nhưng bởi vì họ gây ra dọng tĩnh quá lớn, làm cho những tăng nhân ở bên ngoài đi ngang qua nghe thấy, cho nên mới có những chuyện kế tiếp.
Mặt sau của cánh cửa bị người ta dùng sức đạp ra, ông ta biết rằng lúc này mình đã vi phạm tập tục của miếu, sau đó ông ta mới bị giam lỏng trong miếu.
Nói đến đây, Lưu Đông Lâm cũng khá xui xẻo, vào thời khắc quan trọng bị bắt ngừng lại thì không nói làm gì, bây giờ lại còn lâm vào cảnh hỗn loạn như
vậy.
Một tỷ đối với ông ta mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng phải ỏ lại nơi này ăn chay niệm phật ba năm để chuộc tội, đây không phải là chuyện mà người nào cũng có thế làm được…
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Đông Lâm ngẩng đầu nhìn ra cửa, ông ta nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang đứng ở cửa.
Lưu Đông Lâm dụi dụi mắt, không dám tin, nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, sao đại sư có thế xuất hiện ở day được.
“Vần muốn ở lại đây nên mới không chịu rời đi phải không?” Lâm Phi Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Đại sư? Là cậu thật sao? Chắc không phải là tôi đang nằm mơ đâu dung khồng?”
Lưu Đông Lâm tiếp tục đặt câu hỏi, ông ta nhanh chóng hưng phấn đứng dậy.
“Đi thôi, chuyện ở chỗ này đã được giải quyết xong rồi.” Sau khi Lâm Phi Vũ nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Mặc dù Lưu Đông Lâm vẫn không thể nào tin nổi, nhưng ông ta vẫn không dám hỏi Lâm Phi Vũ tình hình lúc này là như thế nào.
Lưu Đồng Lâm nhanh chóng đỡ vợ mình đứng dậy, hai người đi theo phía sau Lâm Phi Vũ.
Cốc Đạo Minh nhìn Lâm Phi Vũ đi ra, ông ta cúi người chào Lâm Phi Vũ, Lưu Đông Lâm thấy vậy,
trong lòng ông ta không khỏi hít một hơi thật sâu, uy danh của đại sư vẫn có giá trị ở quốc gia khác.
Đây là lần thứ hai Lâm Phi Vũ cứu ồng ta, sự cảm kích của Lưu Đông Lâm đối với anh không thể diễn tả bằng lời.
Sau khi bốn người họ xuống núi, Lâm Phi Vũ nhìn Cốc Đạo Minh nói: “Lần này tôi tha mạng cho ồng, nếu như ông còn dám ra tay với người Hạ quốc, hiển nhiên tôi sẽ tự mình đến lấy mạng ông.”
Sau khi nghe xong lời này, Cốc Đạo Minh vội vàng lùi lại một bước, cúi người hành lề với anh: “Đại sư, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ra tay với người Hạ quốc, nếu không người hôm qua đến tìm tôi đã bị mất mạng rồi.”
Lâm Phi Vũ biết Cốc Đạo Minh nói thật, thực lực của Chu Bỉnh không đủ, Cốc Đạo Minh quả thực có thể dề dàng giết chết ông ta.
Cho dù Cốc Đạo Minh thật sự nổi sát tâm thì ông ta cũng không thể giết chết Chu Bỉnh, bởi vì trên cổ Chu Bỉnh vần còn mang theo ngọc bội được anh gia trì, ngày hôm qua Cốc Đạo Minh cũng không nổi sát tâm với ông ta, cho nên ngọc bội phòng ngự mới khồng được kích hoạt.
Lần trước Lâm Phi Vũ đã giúp Chu Bỉnh xem tướng mạo, quả thực là sắp tới ông ta sẽ gặp phải tai ương đầm máu, nhưng không phải là lúc này.
“Vậy thì tốt.” Sau khi Lâm Phi Vũ nói xong, anh xoay người rời đi.
Cốc Đạo Minh nhìn Lâm Phi Vũ đang rời đi, trong lòng ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lớn tiếng hô to: “Cung tiễn đại sư.”
Ngay khi Lâm Phi Vũ đưa Lưu Đông Lâm trở về doanh trại, Chu Bỉnh chạy ra, nhìn Lâm Phi Vũ và hét lên: “Sư công.”
Ông ta biết Lâm Phi Vũ đi đòi người, cũng tin rằng chắc chắn Lâm Phi Vũ sẽ có thế trở về.
Nhưng không ngờ là anh lại trở về sớm như vậy, một khi sư công đã ra tay quả thực không hề tầm thường, sự kính trọng Lâm Phi Vũ trong lòng Chu Bỉnh lại tăng thêm một phần.
“Vê nước thôi.” Lâm Phi Vũ nói.
“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.” Chu Bỉnh kích động gật đầu.
Các thành viên trong đội do Chu Bỉnh mang đến, ai cũng dùng ánh mắt tò mò để đánh giá Lâm Phi Vũ, trong lòng họ dấy lên ngọn sóng lớn, ánh mắt nhìn Lâm Phi Vũ càng thêm kính trọng sâu sắc.
“Ông có muốn trở về nước với chúng tôi không?” Lâm Phi Vũ quay sang nhìn Lưu Đông Lâm và hỏi.
“Vê, cùng nhau về đi.”
Lưu Đông Lâm vội vàng gật đầu, có đánh chết thì ông ta cũng không muốn ở lại đây nữa, vài ngày trải qua sự hãi hùng và lo lắng, ông ta nào dám ở lại đây nữa.
Ông ta đã sớm không còn tâm tư du ngoạn nữa
mà chỉ mong được trở về Hương Giang để sống một cuộc sống yên bình.
Lâm Phi Vũ đến và đi nhanh như một cơn gió, đến tối là anh đã trở về nhà rồi.
Ngày hồm sau, Lâm Phi Vũ vần đang tu luyện ở nhà như mọi khi, việc tu luyện đã trở thành một phần thiết yếu mồi ngày trong cuộc sống của anh.
Bây giờ Lâm Phi Vũ đang ở Tụ khí cảnh đỉnh phong, còn cách vảnh giới Biến cảnh một bước, chính một bước này đã làm cho Lâm Phi Vũ bị mắc kẹt trong cảnh giới này.
Một sân bay ở Tây Nam.
Một người đàn ông anh tuấn sáng sủa mặc vest, trên tay cầm một bó hoa, đứng trước mặt Đổ Mỹ Thanh.
“Mỹ Thanh, chấp nhận anh đi, làm bạn gái của anh, anh hứa sẽ đối xử tốt với em suốt quãng đời còn lại-1’
La Vĩnh Ba vừa đuổi theo bên cạnh Đồ Mỹ Thanh vừa tỏ tình.
Đồ Mỹ Thanh kéo tay Chử Tiểu Vũ, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không thèm trả lời anh ta, tháng trước, người này đã đi chuyến bay của họ, sau khi nhìn thấy Đồ Mỹ Thanh, anh ta đã bị trúng tiếng sét ái tình.
Từ đó về sau, chỉ cần Đồ Mỹ Thanh bay đến Tây Nam thì La Vĩnh Ba sẽ mặt dày đến tìm cô ấy ngay.
Đồ Mỹ Thanh bực bội dừng bước, lạnh giọng nói:
“Tôi nói với anh lần cuối cùng, tôi đã có bạn trai, chúng tõi rất yêu nhau, chúng tôi đã sớm chung sống với nhau rồi, anh cũng đã lớn tuổi rồi, chắc là anh sẽ không yêu thích loại phụ nữ đã chung sống với bạn trai đâu đúng không, làm phiền anh sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
“Mỹ Thanh, anh không ngại những chuyện này, trước đây anh chưa quen biết em, anh không có quyền can dự vào cuộc sống của em, anh chỉ hy vọng bây giờ em cho anh cơ hội được chăm sóc em, trước tiên, em có thể hẹn hò với anh một thời gian, nhìn thấynhững ưu điểm của anh.”
La Vĩnh Ba giống như mấy tên dại gái, mặt dày mày dạn nói ra những lời khồng biết xấu hổ.
“Không có hứng thú.” Sắc mặt Đỗ Mỹ Thanh trở nên lạnh lùng, cô âỳ nhanh chóng kéo Chử Tiểu Vũ đi về phía cổng ra vào của nhân viên.
Thấy vậy, sắc mặt La VTnh Ba cũng trở nên lạnh lẽo, anh ta hét về phía Đổ Mỹ Thanh:
“Cô đừnq có hối hân.”