Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Chương 31 Đi theo Đỗ Mỹ Thanh
Chương 31: Đi theo Đỗ Mỹ Thanh
Chử Tiếu Vũ xoay đầu nhìn La Vĩnh Ba vừa mới nói ra những lời hung dữ, lo lắng nhìn về phía Đồ Mỹ Thanh:
“Mỹ Thanh, tên thô lồ này sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm gì chứ?”
Đồ Mỹ Thanh tiếp tục kéo Chử Tiểu Vũ đi về phía lối đi của nhân viên, nói: “Không sao, tôi và anh ta không gặp nhau, anh ta ở Tây Nam, tôi ở tỉnh Đông Nam, ngoài bay cùng một chuyến bay ra thì tôi sẽ không ở lại đây.”
“Được rồi, tôi đang lo lắng cho cậu thồi, kiểu người không biết xấu hổ thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.” Chử Tiểu Vũ le lưỡi nói.
“Lo mà quản lý bản thân mình đi, tiểu yêu tinh cậu đó.” Đồ Mỹ Thanh chọc vào eo Chử Tiếu Vũ, làm cho cô ấy bật cười.
“Được được được, tôi sẽ quản lý chình mình, làm gì có được một người bạn trai tốt như cậu chứ.” ChửTiểu Vũ hâm mộ nói.
Đỗ Mỹ Thanh nghe cô ấy nói vậy thì ánh mắt có vẻ ảm đạm, trong lòng hơi phiền muộn.
Lâm Phi Vũ thật sự là bạn trai của cô ấy thì đã hay rồi.
Đỗ Mỹ Thanh chợt trở nên lo được lo mất, từ ngày Lâm Phi Vũ bảo vệ cô ấy ở KTV, trong đầu Đồ Mỹ Thanh vần luôn lưu giữ bóng hình đó.
‘Hì hì…”
ĐỒ Mỹ Thanh lúng túng cười một tiếng, sau đó hỏi: “Cậu nhóc lần trước cậu đưa đến thế nào rồi?”
“Ặc… Đừng nhắc đến cậu ta nữa, tôi chỉ kéo cậu ta đến cho đủ số lượng thôi, cậu ta là em họ của tôi, suốt ngày không nghiêm túc làm việc, cứ bị cậu của tôi mắng chết.”
ChửTiểu Vũ cũng vội vàng phẩy tay, tỏ vẻ không muốn nhắc lại.
“ơ? Cậu ta là em họ của cậu sao?” Đồ Mỹ Thanh sửng sốt.
“Đúng vậy, khồng phải chỉ nói là đưa bạn nam đến à.” Chử Tiếu Vũ gật nhẹ đầu.
“ừ, có thể.” Đổ Mỹ Thanh cười gật đầu, cô thì thế nào cũng được.
Đáng tiếc là đã bị mọi người hiểu lầm, mình và Lâm Phi Vũ lại thật sự cùng thuê chung nhà nên giải thích thế nào cũng không ai tin.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng nghỉ của nhân viên.
La Vĩnh Ba chưa rời khỏi sân bay mà lại mua một tấm vé máy bay bay về tỉnh Đông Nam của Đỗ Mỹ Thanh.
May mắn không phải giờ cao điểm, La Vĩnh Ba đặt một vé máy bay hạng thương gia.
Sau khi đặt xong vé máy bay, La VTnh Ba gọi điện cho anh em tốt ở Liễu Thành, báo cho anh ta
biết đêm nay mình sẽ đến Liễu Thành.
Sau khi làm xong mọi chuyện, La Vĩnh Ba bước về phía sảnh đợi của sân bay.
Ba giờ chiều, La VTnh Ba xếp hàng check in, tìm thấy số ghế khoang thương gia của mình thì ngồi xuống, bắt đầu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng Đồ Mỹ Thanh.
Lúc này Đồ Mỹ Thanh vừa khéo bị phân đến khoang thương gia, đi theo tiếp viên trưởng học tập một khoảng thời gian, công ty chuẩn bị dẫn dắt cô ấy lên làm tiếp viên trưởng.
Ban đầu Chu Bách Hào định cho cô ấy lên thẳng chức tiếp viên trưởng nhưng lại bị Đồ Mỹ Thanh từ chối, cô ấy nói mình muốn học tập một thời gian.
Đồ Mỹ Thanh rất yêu thích cồng việc này, cho nên làm việc rất nghiêm túc.
Cho dù vậy tiền lương của Đồ Mỹ Thanh cũng tăng cao.
Sau khi máy bay cất cánh đã ổn định, Đỗ Mỹ Thanh vừa bước ra đã bị La Vĩnh Ba ngồi ở khoang thương gia nhìn thấy.
“Mỹ Thanh, hãy cho tôi một cơ hội đi.” La VTnh Ba vần chưa từ bỏ ý định.
“Thưa anh, anh cần gì ạ?” Ánh mắt Đỗ Mỹ Thanh hiện lên một sự chán ghét, vẫn mỉm cười ân cần hỏi thăm La Vĩnh Ba.
‘Mỹ Thanh, tôi cần em, tôi đảm bảo sẽ đối xử
tốt với em cả đời, để em được làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
La Vĩnh Ba thổ lộ một cách thuần thục, rõ ràng trôi chảy, không có một từ dư thừa nào.
Gương mặt Đồ Mỹ Thanh khồng có cảm xúc gì, nói: “Thưa anh, nếu anh không cần gì thì tồi sẽ đi phục vụ những hành khách khác.”
Đồ Mỹ Thanh nói xong thì đi về phía khoang phổ thông.
Nhìn Đồ Mỹ Thanh thờ ơ rời đi, trong mắt La Vĩnh Ba lóe lên một tia độc ác.
Lúc máy bay hạ cánh đến tỉnh Đông Nam đã là bảy giờ tối, sau khi La Vĩnh Ba xuống máy bay thì đầu tiên là liên liên hệ với anh em tốt của mình, rồi nhìn chằm chằm lối ra của nhân viên đợi Đổ Mỹ Thanh đi ra.
‘Vinh Ba, loại tiếp viên hàng không nào mà còn có thể làm cho cậu thấy hứng thú vậy?”
Trác Chí Cương lái một chiếc xe Benz màu đen dừng ở bãi đỗ xe, đưa đầu nhìn lối ra của nhân viên cách đó không xa.
“Ha ha…Tuyệt đối là cực phẩm. Người anh em, tôi nói cậu nghe, tôi đã chơi rất nhiều phụ nữ rồi, cô gái này xem ra vần chưa bị hái.” La Vĩnh Ba mắt không chớp nhìn chằm chằm lối đi của nhân viên, không xoay đầu lại.
Trác Chí Cương vừa nghe vậy thì lại nổi hứng thú, nhưng chưa được bao lâu đã dập tắt.
Cách đây không lâu bị Lâm Phi Vũ đánh một trận nên anh ta cũng không dám gây chuyện.
Bây giờ vết thương trên mặt vẫn còn chưa bình phục hoàn toàn. Người khác hỏi việc này thì anh ta chỉ nói lấp lửng do phụ nữ cào bị thương.
“Cậu đã điều tra rõ hoàn cảnh của người phụ nữ này chưa? Đừng để xảy ra chuyện gì đấy.” Trong lòng Trác Chí Cương vần còn sợ hãi bèn hỏi.
“Một tiếp viên hàng không thì có bối cảnh gì (Tược chú? Có bối cảnh thì còn làm nhân viên phục vụ à?” La Vĩnh Ba không mảy may đế ý thời nay chỉ cần có một chút bối cảnh, người có chút tiền thì người ta còn làm việc ư?
Đặc biệt là ngành dịch vụ, mồi ngày đều phải tỏ ra thân thiện với bất cứ loại người nào đứng trước mặt mình.
Lúc bình thường Đỗ Mỹ Thanh còn không thèm để ý đến bản mặt của anh ta, ở trên máy bay cũng phải cười nói chuyện với anh ta đó thôi.
“Cũng đúng.” Trác Chí Cương khẽ gật đầu.
“Chí Cương, hôm nay sao lá gan của cậu nhỏ thế?” La Vĩnh Ba đặt câu hỏi.
“Không có gì, dạo này tôi nghĩ thông rồi, thành thật mà sống thôi.” Trác Chí Cương không muốn nói nhiều, dù sao chuyện Lâm Phi Vũ có nói ra thì cũng không ai tin.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Ra rồi.” La VTnh Ba chợt vui mừng lên tiếng.
Trác Chí Cương nghe thấy thì cũng cúi người qua nhìn, chỉ thấy hai cô gái nắm tay nhau đi ra, Trác Chí Cương hỏi: “Là hai người kia hả? Cũng đẹp đấy, cậu nhìn trúng người nào thế?”
“Thu phũ xXong một người thì mới có cơ hội thu phục người khác, tôi chuẩn bị thu phục cô gái bên trái.” La Vĩnh Ba chỉ vào Đỗ Mỹ Thanh.
Đột nhiên La Vĩnh Ba cảm thấy nói như vậy khồng đúng lắm, có thịt thì mọi người cùng ăn, ăn một mình thì không hay lắm, sau đó anh ta bổ sung thêm: “Chí Cương, cậu thấy cô gái bên phải thế nào? Chúng ta cùng lên nhé?”
Trác Chí Cương thấy không hứng thú lắm, từ chối nói: “Dạo này tôi miễn dịch với phụ nữ, không có hứng thú lắm.”
Chủ yếu là vết thương trên cơ thể và tâm lý vẫn chưa khỏi hẳn, nên tâm trí vẩn không đặt ở phương diện này.
La Vĩnh Ba mỉm cười không nói gì, anh ta nhìn Đồ Mỹ Thanh và Chử Tiểu Vũ lên xe xong thì thúc giục Trác Chí Cương lái xe đuổi theo.
“Trước tiên chụp một tấm ảnh, đỡ một lúc sau đèn xanh đèn đỏ lại mất dấu.” La Vĩnh Ba nhìn mặt sau của taxi, giơ điện thoại lên chụp lại biển số xe.
“Yên tâm, khả năng lái xe của tôi không kém tài xế taxi đâu.” Trác Chí Cương nhìn La Vĩnh Ba rồi vừa cười vừa nói.
“Thế thì tốt.” La Vĩnh Ba thỏa mãn gật đầu.
‘Tôi nói này cậu chủ La, ở Tây Nam thì cậu cũng là người có máu mặt, vì một người phụ nữ mà chạy đến đây có phải hơi hạ thấp mình rồi không?”
Trác Chí Cương không hiểu hành động cợt nhả của La Vĩnh Ba lắm, nói dề nghe là mất điểm, nói khó nghe hơn là không biết xấu hổ.
“Ha ha… Theo đuổi phụ nữ phải nắm vững mấy yếu tố, trường kì kháng chiến, theo sát bên cạnh, lời ngon tiếng ngọt.” La Vĩnh Ba cười ha ha một tiếng, theo đuối phụ nữ thì cần gì mặt mũi chứ?
Trước kia không phải anh ta chưa từng theo đuổi kiểu người như Đổ Mỹ Thanh, cuối cùng thì không phải là dề như trở bàn tay sao.
Phụ nữ kiểu này nếu thấy mình có tiền thì sẽ cố ý lạt mềm buộc chặt, muốn chiếm cứ vị trí quan trọng. La Vĩnh Ba lại thích chơi với những người phụ nữ như vậy, thỏa mãn lòng hư vinh của họ.
Trác Chí Cương cười một tiếng mà không trả lời.
Theo xe taxi một đoạn thì từ từ đi vào đường lớn nội thành, Trác Chí Cương không nhanh khồng chậm lái theo sau.
Đồ Mỹ Thanh và Chử Tiểu Vũ không ở cùng một chỗ, Đỗ Mỹ Thanh đến dưới bãi đỗ xe chung cư.
Thấy Đồ Mỹ Thanh xuống xe, La Vĩnh Ba lộ ra nụ cười như ý.