Tuyệt Phẩm Thiên Y - Chương 13 Lý Tiểu Vũ quay về trường
Chương 13 Lý Tiểu Vũ quay về trường
Hôm qua đã hái đủ thuốc cho Lý thúc, Giang Nguyên cũng không cần lên núi nữa. Nhưng hôm nay có một việc cần hắn làm. Ngày nghỉ quốc khánh của Lý Tiểu Vũ đã kết thúc, cho nên lão gia tử liền phân công nhiệm vụ cho Giang Nguyên đưa Lý Tiểu Vũ đến thị trấn.
Thôn Giang Nguyên sinh sống là bên cạnh dòng suối, hoàn cảnh u tĩnh, không khí tươi mát, là chỗ thích hợp để dưỡng bệnh. Nhưng muốn ra ngoài thì đúng là không tiện. Mặc dù cũng có một con đường bằng phẳng, nhưng cách trung tâm thị trấn có đến ba bốn chục km. Người trong thôn muốn đến thị trấn, ngoại trừ hai chiếc Bì Tạp ở trong thôn thì là đi bằng xe máy hoặc xe đạp.
Sức khỏe Lý thúc không tốt nên không thề ngồi xe. Lần nào đưa Lý Tiểu Vũ đến thị trấn cũng toàn nhờ người khác. Tuy trong thôn cũng có mấy tiểu tử mong chờ chuyện này, nhưng có Giang Nguyên ở đây, nhiệm vụ liền được giao cho Tiểu Giang y sư.
So sánh với Tiểu Giang y sư, mấy tên tiểu tử trong thôn đều cảm thấy xấu hổ. Lúc trước, Giang Nguyên trong mắt bọn họ là một đứa bé yếu ớt, leo núi, chơi bóng thì cũng không bằng
người khác. Chỉ có dáng vẻ bề ngoài là thuận mắt một chút và học hành giỏi một chút mà thôi. Nhưng trong thôn này, hai ưu điểm đó chẳng tính là gì. Một tên tiểu bạch kiểm ở nông thôn thì có thể làm được gì chứ. Có thể chặt cây không? Có thể đốn củi không? Có thể lên núi bắt thỏ không?
Nhưng ai ngờ tên tiểu tử kia mất tích ba năm, khi trở về đã biến thành một người khác. Không chỉ y thuật chấn kinh cả thôn, mà nghe nói mâỳ ngày trước còn lên núi hái thuốc cho Lý thúc. Mỗi ngày đêu nhìn thấy hắn tay không lên núi, khi về trên vai vác bốn năm con thỏ hoang, gà rừng. Thậm chí còn nghe nói, ngay cả số lượng Nhân sâm mà Lý thúc cần cũng mang về đủ.
Người trong thôn vừa đỏ mắt vừa tặc lưỡi. Không nói đến mấy con thú hoang, chỉ nói đến mấy gốc Nhân sâm, giá một gốc ít nhất cũng phải đến mấy ngàn đồng. Đốỉ mặt với một người đáng ngưỡng mộ như vậy, mấy tên tiểu tử trong thôn chỉ có thể âm thầm đố kỵ, nhìn Giang Nguyên chạy xe máy đến nhà Lý thúc.
Nhưng có mấy tên vốn muốn đưa Tiểu Vũ đi cảm thấy không phục, đậu xe ngoài cổng thôn, thỉnh thoảng nhìn chung quanh.
Nhìn Giang Nguyên đậu xe trước cổng, mặt
Lý Tiểu Vũ đỏ bừng mang balo ra ngoài.
Giang Nguyên nhìn một cô gái xuất hiện trong nắng sớm, gương mặt xinh đẹp mang theo chút xấu hổ bước ra, trong lòng không khỏi chấn động một chút. Nếu thêm hai năm nữa, Lý Tiểu Vũ tuyệt đối là một mỹ nhân khiến người ta bại hoại.
Nhưng Giang Nguyên cảm thấy bây giờ, Lý Tiểu Vũ đã đủ để cho tuyệt đại đa số đàn ông phải rung động. Chí ít đối với hắn mà nói, bởi vì bóng dáng của người nào đó, khiến cho hắn đối với hình tượng tiểu mỹ nữ thanh thuần khó có thể chống cự.
– Nguyên ca ca, làm phiền anh quá.
Mặc dù đã rất quen thân với Giang Nguyên, nhưng Lý Tiểu Vũ trước mặt Giang Nguyên vẫn giống như một cô gái nhỏ, cẩn thận đặt cái túi xách lên xe.
Cảm nhận phía sau nặng xuống, mũi truyền đến mùi hương thơm mát, Giang Nguyên nhịn không được mà hít hít thêm hai cái nữa. Bây giờ mũi của hắn rất thính, hít một cái liền có thể nhận ra mùi thơm này không phải là xuất phát từ mùi xà bông hoặc dầu thơm, mà là mùi thơm phát ra từ trên người Lý Tiểu Vũ.
“Nghiêm trọng rồi, nghiêm trọng rồi”. Giang
Nguyên âm thầm cảm thán, ngoài miệng nói:
– Phiền cái gì mà phiền chứ? Em nhìn kìa, bên kia có một đám đang đỏ bừng mắt nhìn xem, ước gì có thể đá tôi ra mà chở em. Tôi còn quay về được là tốt lắm rồi đây.
Lời Giang Nguyên vừa nói ra, sắc mặt Lý Tiểu Vũ ở phía sau lại càng đỏ, sẵng giọng nói:
– Nguyên ca ca, tại sao anh lại giống như bọn họ chứ, miệng lưỡi như bôi mỡ?
– Ha ha, được rồi, được rồi, ngồi ổn chưa, chúng ta xuất phát.
Giang Nguyên nhấn ga, chiếc xe máy phát ra tiếng nổ, sau đó chạy ra khỏi thôn, chỉ để lại đám thanh niên trong thôn nhìn theo bóng lưng xỉnh đẹp biến mất, không khỏi oán hận đá một cái.
Nhưng đã có hai chiếc xe máy chờ sẵn dưới gốc cây cổ thụ. Nhìn thấy Giang Nguyên lái xe máy chạy qua, dều tăng tốc đuổi theo.
Chiếc xe Giang Nguyên chạy như bay trên con đường xỉ măng. Gió núi thổi tới làm cho Giang Nguyên cảm thấy thoải mái, tay không khỏi tăng tốc thêm vài phần.
Khi tốc độ của chiếc xe máy từ từ tăng lên, Lý Tiểu Vũ vốn đang đoan chính ngồi đằng sau
Giang Nguyên bắt đầu nắm lấy vạt áo của hắn. Khi Giang Nguyên bắt đầu tăng tốc, Lý Tiểu Vũ có chút ngồi không ổn, sắc mặt đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được mà ôm lấy thắt lưng của Giang Nguyên.
Cảm thấy thắt lưng có thêm một đôi bàn tay nhỏ bé, Giang Nguyên mới phát hiện mình đã lái quá nhanh. Đi trên đường núi như vậy, xác thật khiến người ta phải sợ hãi, lập tức giảm tốc độ xe máy xuống.
Mặc dù tốc độ đã giảm xuống nhiều, nhưng Lý Tiểu Vũ vẫn không có ý định thả tay ra, vẫn ôm lấy thắt lưng Giang Nguyên. Như vậy cảm giác sẽ an toàn hơn rất nhiều.
– Nguyên ca ca, em nghe Minh gia gia nói, sau khi anh tốt nghiệp cao trung thì cùng với bạn học đến Tây Tạng và Nepal du lịch rồi mất tích. Vậy ba năm nay anh đi đâu? Anh vẫn ở Nepal à? ở Nepal kiếm được rất nhiều tiền?
Khi chiếc xe máy giảm tốc độ, Lý Tiểu Vũ yên tâm hơn một chút, sau đó ghé sát tai Giang Nguyên hỏi một câu.
Nghe Lý Tiểu Vũ hỏi, Giang Nguyên thoáng trầm mặc một chút rồi cười nói:
– Đỉ qua rất nhiều chỗ, nhưng ở Nepal là tiện nhất. Chỉ cần có hộ chiếu là được, từ Tây
Tạng đi thẳng qua Nepal, tiết kiệm được mấy ngàn đồng.
– Rất nhiều mà là nơi nào? Tại sao anh lại không về nhà?
Lý Tiểu Vũ dường như rất hiếu kỳ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Đối mặt với sự hiếu kỳ của Lý Tiểu Vũ, Giang Nguyên có chút buồn cười:
– Tôi nói cho em biết, nhưng em không được nói cho người khác biết. Ngay cả gia gia của tôi cũng không biết. Nếu em đồng ý giữ bí mật, tôi sẽ nói cho em biết.
Nghe người khác có thể chia sẻ bí mật của mình, Lý Tiểu Vũ đương nhiên là vui vẻ, vội vàng nói:
– Vâng, em tuyệt đối không nói cho người khác biết đâu.
– ừm, năm đó, khi tôi và bạn học từ Tây Tạng đến Nepal liền gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau đó tôi bị tách ra với bạn học, nhưng kết giao với một nhóm bạn khác, đi theo nhóm bạn này đến Ấn Độ, Italy, rồi đến Châu Phỉ…
Vừa kể, Giang Nguyên vừa nhớ lại, giọng nói có chút trầm thấp, giống như nhớ lại những ngày tháng tràn ngập mưa bom bão đạn và máu
tanh trước kia.
– Ồ, anh đỉ nhiều nước như vậy sao? Lại còn đến cả Italy. Nguyên ca ca, anh không lừa em chứ?
Giang Nguyên cười:
– Tôi lừa em làm gì?
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Giang Nguyên, Lý Tiểu Vũ thật sự tin tưởng, hưng phấn nói:
– Mọi người làm gì vậy? Vậy anh có đến Milan không? Nơi đó được gọi là kinh đô thời trang đấy.
Lý Tiểu Vũ dường như không phát giác được giọng nói trầm thấp của Giang Nguyên, chỉ là cảm thấy hết sức hứng thú với hành trình của hắn.
– Milan? Đã từng đi qua.
Giang Nguyên cười khổ. Hắn đâu chỉ đi qua, mà còn đi qua rất nhiều Lân.
Lý Tiểu Vũ thật sự bị dề tài này hấp dẫn, vẫn hỏi Giang Nguyên những vấn đề về Milan. Đối với Milan, Giang Nguyên cực kỳ quen thuộc. Thấy Lý Tiểu Vũ quên mất việc hỏi mình ở đó làm gì, Giang Nguyên cũng thở phào một hơi. Hắn thật sự không muốn dùng chuyện xưa lừa
gạt Lý Tiểu Vũ. Cho nên đã đem một số tình huống ở Milan nói lại cho Lý Tiểu Vũ nghe.
Đối với Lý Tiểu Vũ trước giờ chỉ biết có mỗi đại học Đông Nguyên, thành phố Vân Giang tỉnh Sở Nam mà nói, hết thảy những gì Lý Tiểu Vũ nói đêu làm cô cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Hai người chậm rãi vừa đi vừa nói. Lúc này, phía sau có hai chiếc xe gắn máy chạy đến, thả khói lướt qua.
Nhìn khói bụi đằng trước, Giang Nguyên có chút cau mày, sau đó giảm tốc độ lại. Chờ làn khói tan đi mới tiếp tục tăng tốc.
Nhưng chạy được một đoạn, lại nhìn thấy hai chiếc xe máy đằng trước đang đỉ chậm, không khỏi nẹt pô thả khói, hơn nữa còn nhìn thấy hai người cưỡi xe không ngừng quay lạỉ đáng sau cười nhạo.
Giang Nguyên nheo mắt liền nhận ra hai người lái xe máy này là Lý Hổ và La Bảo Cường trong thôn, ánh mắt không khỏi lạnh lại, hiểu ra hai thằng ranh này nhất định là cố ý, liền nhấn ga tăng tốc Lân nữa.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi Giang Nguyên tăng tốc vượt qua hai người, Lý Hổ và La Bảo Cường lại đuổi theo. Lần này lại càng trắng trợn hơn, lắc lắc hai vòng, để lại một đống
bụi trước xe Giang Nguyên. Sau đó, Lý Hổ giảm tốc độ, chạy song song với Giang Nguyên, vừa cười vừa nhìn Lý Tiểu Vũ ngồi đằng sau:
– Tiểu Vũ, để anh chở em nha. Nó không thắng được tụi anh đâu. Em ở đằng sau sẽ hít khói đấy.
Lý Tiểu Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Hổ, cũng thẳng thèm ngó đến. Cô ghét nhất chính là cái loại thanh niên bất lương như thế này.
Cho nên, khỉ nhìn thấy Giang Nguyên trở về, ngoại trừ có chút tán thưởng vì sự thay đổi ngoại hình của Giang Nguyên, còn lại thì cũng không có cảm giác gì khác. Cho đến khỉ Giang Nguyên biểu hiện một chút tài năng, khi đó cô mới có cảm tình hơn, cảm thấy Giang ca ca không tệ, hoàn toàn không giống mấy người lăn lộn từ bên ngoài về.
Thấy Lý Tiểu Vũ không để ý đến đối phương, Giang Nguyên thầm cười trong lòng, liếc mắt nhìn hai thằng ranh. Hắn thật sự chẳng có tâm tư dây dưa với bọn họ, sau đó quay đầu lại nói với Lý Tiểu Vũ:
– Ôm chặt.
-A?
Nghe Giang Nguyên nói, Lý Tiểu Vũ sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý của Giang Nguyên, hai mắt sáng lên, nhưng rồi lại có chút lo lắng, thấp giọng nói:
– Nguyên ca ca, hai người kia ngày nào cũng đi trên con đường này. Cho đến bây giờ cũng không ai qua được bọn họ.
Khóe miệng Giang Nguyên có chút nhếch lên:
– Ôm chặt đỉ.
Thấy giọng điệu không hề chịu thua của Giang Nguyên, Lý Tiểu Vũ thoáng chần chừ một chút, sắc mặt đỏ bừng, sau đó ôm chặt lấy thắt lưng Giang Nguyên.
Lúc này, Lý Hổ ở một bên nghe hai người nói chuyện, lập tức đắc ý:
– Hắc hắc, muốn đua với tôi à? Chậc, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu thắng tôi trên con đường này, về sau tôi gọi cậu bằng gia gia.
Nghe lời khiêu khích của Lý Hổ, Giang Nguyên cũng không thèm để ý đến, chỉ cảm nhận một mùi thơm truyền đến mũi, một cơ thể
mềm mại dán sát người, một đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng, trong lòng không khỏi có chút lơ đãng.
Nhưng sau đó hắn liền tỉnh táo lại, sau khỉ xác nhận thắt lưng của mình đã được ôm chặt, bàn tay tăng ga, chiếc xe phóng nhanh đỉ.
– Cha cha, tên tiểu tử này đúng là dám chơi. Đây chính là mày muốn chết, mới dám chơi với tao. Đừng tưởng rằng lên núi bắt được mấy con thỏ thì lên mặt.
Nhìn thấy Giang Nguyên đột nhiên tăng tốc, Lý Hổ cười lạnh, ánh mắt hiện lên hàn ý, tay cũng bắt đầu gia tốc đuổi theo.
La Bảo Cường ở bên cạnh cũng phát hiện Giang Nguyên tăng tốc, còn Lý Hổ đang đuổi theo đáng sau, khóe miệng nhếch lên, tay xiết chặt ga, táng tốc chuẩn bị ngăn Giang Nguyên lại.
Con đường cũng không phải là rộng, miễn cưỡng qua được một chiếc xe Bì Tạp mà thôi. Nhìn La Bảo Cường đang xoay một vòng tạo bụi ngăn cản đường đi của Giang Nguyên đằng trước, Lý Hổ đằng sau cũng tăng tốc.
Nhìn đám bụi cát vàng đằng trước, Giang Nguyên thật muốn phát hỏa, tăng mạnh tay ga, sau đó vọt mạnh qua. Hắn đã làm tốt sự chuẩn
bị. Nếu tên tiểu tử kia có dũng khí cản đường hắn, vậy đừng trách hắn sao tàn nhẫn.
La Bảo Cường đang cưỡi xe đằng trước ngáng đường, đột nhiên nghe được tiếng xe máy vọt đến, sau đó là một trận gió va vào bên tay trái. La Bảo Cường căn bản không nghĩ đến Giang Nguyên dám đột phá vòng vây như vậy, trong lòng liền chấn kinh. Trong lúc hoảng loạn định quay đầu xe, liền nghe một tiếng rầm. Đầu xe của gã đã đụng vào một gốc cây.
Giang Nguyên trong nháy mắt đã lao ra khỏi đám bụi, quay lại nhìn La Bảo Cường ngã xuống đất, cũng không có vấn đề gì đáng ngại, liền tăng tốc vọt về phía trước.
Lý Hổ chạy đằng sau nhìn thấy La Bảo Cường ngã xuống, ánh mắt lại càng giận dữ hơn. Vốn gã và La Bảo Cường định làm cho Giang Nguyên mất thể diện, nhưng không nghĩ đến ngược lại lại làm cho La Bảo Cường mất mặt trước.
Trên con đường núi, Giang Nguyên điều khiển xe máy, thỉnh thoảng lách đầu xe băng qua eo núi. Còn Lý Hổ phía sau thì đuổi theo không bỏ.
Nhưng nhìn thấy Giang Nguyên chở theo một người, còn có thể đi một cách lưu loát trên
con đường như vậy, sắc mặt Lý Hổ có chút thay đổi. Gã chưa từng nghĩ đến, một người quen thuộc với con đường này nhưy lại bị Giang Nguyên bỏ đằng sau như thế.
Giang Nguyên nhìn vào kính chiếu hậu, thấy trong đám bụi đường là Lý Hổ, khóe miệng có chút nhếch lên. Hắn không có ý định dây dưa với đối phương, liền quay đầu nói với Lý Tiểu Vũ:
– Có sợ hay không?
– Không sợ.
Lý Tiểu Vũ sớm đã bị kỹ thuật lái xe của Giang Nguyên làm cho rúng động, thật lâu sau vẫn ôm lấy thắt lưng Giang Nguyên. Quay đầu lại nhìn thấy Lý Hổ vẫn hít khói, sắc mặt không khỏi hưng phấn, lớn tiếng kêu lên.
– Được rồi, ngồi cho vững nhé.
Giang Nguyên nhấn ga, chỉ nghe thấy tiếng xe máy phát ra càng lúc càng lợi hại. Kim đồng hồ quay lên số 70, 80, 90, 95.
Lý Hổ đi đằng sau nhìn theo bóng hai người càng lúc càng xa, nghiến răng một cái tăng tốc độ. Nhưng chỉ theo được một đoạn, sau vài Lân quẹo eo núi, xui xẻo đụng vào một gốc cây ven đường, sợ đến mức tim như muốn
nhảy ra ngoài.
– Điên rồi, điên rồi. Dám đi 100km/h trên con đường này.
Bình tĩnh một chút, sắc mặt trắng bệch của Lý Hổ mới dịu lại. Nhìn bóng người biến mất đằng trước, Lý Hổ oán hận đá vào chiếc xe của mình.
Lúc này Lý Hổ mới ý thức được, tên phế vật trong trí nhớ của bọn họ bây giờ bọn họ đã không thể so được trên mọi phương diện.
Chiếc xe chạy rất nhanh, qua ba bốn mươi dặm đường núi, đảo mắt đã đến thị trấn. Nhưng khi Giang Nguyên chở Lý Tiểu Vũ đến đầu đường, lại không thấy xe đâu.
Không thấy xe, Lý Tiểu Vũ có chút bất đắc dĩ, đành nói:
– Nguyên ca ca, để em ở đây chờ cũng được. Chắc lát nữa là có xe đến.
Giang Nguyên biết điều này. Xe vào thị trấn sợ rằng rất đông khách. Bây giờ muốn đi, đành phải chờ xe sau.
Suy nghĩ một chút, Giang Nguyên cười nói:
– Thôi thì cũng đã đi rồi. Để tôi chở em vào trong thị trấn luôn. Vừa lúc tôi muốn mua ít quần áo. Quần áo bây giờ hơi chật.
– Ạ dạ được, chỉ sợ phiền Nguyên ca ca thôi.
Lý Tiểu Vũ đỏ mặt thả tay khỏi thắt lưng Giang Nguyên, chần chừ một chút rồi gật đầu. Sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Giang Nguyên Lân nữa.
Đường vào thị trấn đúng là không tệ. Hắn chạy xe với tốc độ không vượt quá một trăm. Nhớ năm đó, vì đuổi theo một người, hắn chạy một chiếc việt dã, tốc độ vượt quá 130km/h. Bây giờ chở Lý Tiểu Vũ, hắn không dám chạy quá nhanh.
Nhưng với tốc độ hiện tại cũng đủ để cho Lý Tiểu Vũ ôm chặt thắt lưng của hắn. Cảm giác phía sau có một cơ thể mềm mại áp sát sau lưng, Giang Nguyên không nhịn được có chút suy nghĩ khác thường:
– Khó trách đám Lý Hổ lại thích chở con gái đằng sau như vậy.
Đường đến thị trấn cũng không xa, không quá bốn mươi dặm. Cho nên với tốc độ gần 100, chưa đến bao lâu Giang Nguyên đã vào đến thị trấn.
Đưa Lý Tiểu Vũ đến bến xe, nhìn cô lên một chiếc xe đến tỉnh, lúc này Giang Nguyên mới đến phố đỉ bộ.
Nhớ năm đó, phố đi bộ này là nơi hắn đến rất nhiều lần. Đảo mắt đã ba năm trôi qua, nhưng cũng không có quá nhiều thay đổi. Điểm thay đổỉ duy nhất chính là xuất hiện thêm mấy chỗ bán đồ nam.
Vốn Giang Nguyên định vào trong một cửa hàng bán đồ nam xem qua một cái, sau khi sờ túi liền thở dài. Thiếu chút nữa hắn đã quên, hắn không phải là Thượng đế trong tay có đến mấy tấm thẻ vàng, mà chỉ là một tên tiểu tử từ nông thôn ra với một ngàn đồng trong túi.
Hắn bước vào một cửa hàng bán đồ bình thường bên cạnh. Mười phút sau liền xách một túi giấy có chiếc áo thun và quần bò bên trong ra. Sau đó hắn bước sang một tiệm bán giày, chọn qua chọn lại mới mua được một đôi giày vừa chân, vỗ vỗ hai trăm còn lại trong túi, hắn thỏa mãn lái xe về nhà.
ở nhà đến trưa, giúp lão gia tử làm mấy con vật mang về hôm qua, rồi ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Bữa cơm chiều khá thịnh soạn. Những con vật mà Giang Nguyên mang về, lão gia tử làm sạch rồi treo dưới mái hiên.
Hôm nay lão gia tử mang ra một bình rượu. Giang Nguyên liếc mắt một cái, liền nhận
ra là một lọ Mao Đài lâu năm. Thấy lão gia tử có ý định uống hết, Giang Nguyên không lên tiếng mặc dù bình rượu này giá cao hơn so với loại rượu bên ngoài. Một lọ cũng đủ cho người bình thường uống trong vòng hai năm. Nhưng rượu chính là để uống. Rượu có giá cao hơn Giang Nguyên đã từng uống qua không ít, tất nhiên là không để ý đến một lọ Mao Đài.
Nếu lão gia tử biết được giá của bình rượu này, chắc đánh chết cũng không uống. Giang Nguyên không muốn làm hỏng hưng phấn của ông.
Lão gia tử vặn nắp bình, rót cho mình một ly, sau đó nhìn Giang Nguyên cười nói:
– Uống không?
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu.
Thấy Giang Nguyên gật đầu, lão gia tử bật cười, rót ra một cái chén khác, cảm thán:
– Ông nghĩ con cũng cần phải biết uống rượu.
– Nào, hai ông cháu chúng ta uống một chén.
Lão gia tử bưng chén rượu, ra hiệu với Giang Nguyên.
Giang Nguyên hai tay bưng chén rượu, nhẹ
nhàng cụng với lão gia tử một cái, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc.
Nhìn lão gia tử đặt chén rượu xuống, Giang Nguyên cầm bình rượu rót cho lão gia tử một chén đầy, sau đó lại rót cho mình một chén.
Lão gia tử gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai nhai một chút rồi nhìn Giang Nguyên:
– Giang Nguyên, năm nay con đã hơn 20 rồi phải không?
– Vâng, gia gia.
Biết lão gia tử hôm nay có điều muốn nói, Giang Nguyên liền gật đầu.
Lão gia tử gật đầu không nói tiếp, chỉ bưng chén rượu lên.
Giang Nguyên cũng vội bưng chén rượu của mình chạm vào chén rượu của lão gia tử, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Nhìn Giang Nguyên lưu loát uống hai chén, một chút cũng không miễn cưỡng, lão gia tử vui mừng nói:
– Tiểu Nguyên, nếu năm đó không phải con khăng khăng muốn đến Tây Tạng, bây giờ hẳn đã học năm thứ tư đại học Đông Nguyên rồi.
Giang Nguyên yên lặng gật đầu, sau đó
cầm bình rượu rót cho mình và lão qia tử.