Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn - Chương 1337 Bệ hạ giá lâm
Chương 1337 Bệ hạ giá lâm
Trò cười người cướp ta, ta đoạt người cuối cùng vẫn không thể tiếp tục kéo dài.
Bởi vì, phía chính phủ Hương Sơn phản ứng rất nhanh, ngay trong ngày liền bắt đầu, trước cửa các cửa hàng trang sức đều có một chiếc xe cảnh sát bảo vệ 24/24, không ai dám ngược gió gây án.
Chuyện này làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi than thở một trận, cảm thấy có hơi đáng tiếc, vừa mới cướp được mấy chục triệu vào tay đã không cơ hội xuống tay tiếp? Kiếm ít tiền cũng không dễ dàng…
Kỹ xảo nhỏ này của nhà họ Hà, đối với những công ty trang sức muốn chèn ép bọn họ phá sản mà nói thì cũng không có tác dụng gì, nên giảm gỉá vẫn tiếp tục giảm giá, dù sao người phía chính phủ đã ra mặt hộ giá, không cần phải sợ.
Chuyện vuỉ chính là, câu lạc bộ du thuyền do Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca cùng đầu tư khai trương.
Đây là tác phẩm của dã tâm Hứa Trường Ca, muốn mượn câu lạc bộ này giúp nhà họ Hứa trở thành tồn tại cấp cao ở Hương Sơn.
Nhưng hiện tại xem ra, câu lạc bộ này cũng không quan trọng như vậy, dù sao thì Tề Đẳng Nhàn muốn nâng đỡ ông ta lên đảm nhiệm đà chủ Long Môn Hương Sơn.
Lên làm đà chủ Long Môn Hương Sơn, vậy thì có câu lạc bộ này hay không thì cũng đều là cấp cao.
Câu lạc bộ chiếm một diện tích không nhỏ, một mảnh đất lớn quanh cảng, tổng thể công trình cũng đã hoàn thiện, chẳng qua, du thuyền vẫn còn hơi ít. Nhưng vấn đề cũng không lớn, hoạt động kinh doanh cần có thời gian, một câu lạc bộ cao cấp như vậy, nếu vận hành thích đáng thì kiếm tiền chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Dương Quan Quan hiếm khi mặc một bộ váy dài tham dự nghi thức khai mạc, cô ta dáng vẻ hào phóng, ung dung mỹ lệ, đẹp đến áp đảo toàn bộ hiện trường.
Trước kia Dương Quan Quan cũng rất xinh đẹp, nhưng khí chất lại mang đến cảm giác đắn đo không quyết đoán.
Hiện tại cô ta đã có khí chất này, không còn ai dám khinh thường cô ta.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan thần thái tự nhiên, trong lòng không khỏi có cảm giác thành tựu tràn đầy, khối ngọc thô này,
chính là do một tay hắn điêu khắc thành, có thể có thành tựu như ngày hôm nay khiến hắn vui mừng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng lại, sau đó phu nhân tài phiệt mỹ lệ từ bên trong xe bước xuống, vì thế, hắn trực tiếp chuồn đi.
Không thể gặp mặt Tôn phu nhân vào đúng lúc này được, nếu không thì đó chính là Tu La tràng đấy!
“Chị Tôn, chị đã đến rồi!” Sau khỉ Dương Quan Quan nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục thì rất vui vẻ.
Lúc trước, thời điểm ở Thượng Hải phân chia gia sản nhà họ Dương, Tôn Dĩnh Thục giúp cô ta bày mưu tính kế, cho nên giữa hai người cũng có chút tình hữu nghị.
Tôn Dĩnh Thục gật gật đầu, đôi mắt quét một vòng, không phát hiện kẻ phụ lòng kia, trong lòng cũng hơi cân bằng lại một chút, nói: “Nghe nói câu lạc bộ du thuyền của cô khai trương, tôi cố ý đến đây nhìn một cái, nhân tiện mua một chiếc thuyền du thuyền.”
Giá của một chiếc thuyền du thuyền không hề rẻ, ít cũng phải mấy chục triệu, đắt thì đến hơn trăm triệu, thậm chí cả tỷ, vài chục tỷ cũng
có.
Tôn Dĩnh Thục không thiếu tiền, sau khỉ đưa bao lì xì tỏ ý chúc mừng, lại vung tay nhỏ lên, trực tiếp đặt hàng một chiếc du thuyền giá trị hơn hai trăm triệu, cho Dương Quan Quan một khởi đầu tốt đẹp.
“Tê Đẳng Nhàn đâu, hôm nay câu lạc bộ của cô khai trương, vậy mà hắn lại không lộ mặt sao?” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt hỏi.
“Hắn vừa nãy còn ở đây mà? ủa, người đỉ đâu fôỉ?” Dương Quan Quan cũng không nhìn thấy Tê Đẳng Nhàn, không khỏi nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói.
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh, thằng chó này, thời điểm còn chưa đắc thủ có thể nói là ân cần niềm nở, hiện tại có được trong tay rồi liền bắt đầu chơi trò biến mất đúng không?
Không phải chỉ là “Nhất diệp bảy thứ” thôi sao, nhất thiết phải trốn tránh cô ta như vậy à?
Dương Quan Quan nói với Tôn Dĩnh Thục: “Chị Tôn, chị tìm hắn có việc gì à?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “ừm, gần đây có chút việc muốn tìm hắn, nhưng mà lại không thể liên hệ được hắn. Gã này bận rộn như vậy sao?”
Dương Quan Quan nóỉ: “Khoảng thời gian
gần đây hắn rất bận, đặc biệt là sau khi Lôi lão qua đời.”
Trong lòng Tôn Dĩnh Thục liên tục cườỉ lạnh, âm thầm cắn ráng phải cho tên khốn kiếp Tê Đẳng Nhàn này phải nhìn sắc mặt một lần, tên chó quá đáng ghét, mấy ngày nay lại dám trốn tránh cô ta.
Sau Tôn Dĩnh Thục cũng có một ít bạn bè quan hệ tương đối tốt tiến đến chúc mừng và đặt hàng, nhưng mà cũng không ra tay hào phóng được như Tôn phu nhân.
Nhưng đây là mở tiệm làm ăn, hai người Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca đều tươi cười đón chào, tỏ vẻ cảm ơn.
Lúc này, Tê Đẳng Nhàn đã nhận được một tin tức, chạy tới sân bay.
Không bao lâu, một chiếc máy bay đáp xuống, Giáo Hoàng bệ hạ đã cải trang đôi chút, điệu thấp đi ra từ máy bay, đoàn trưởng đoàn kỵ sỹ Thánh Giáo Robben đi theo bên cạnh.
“Bệ hạ, hoan nghênh đến Hương Sơn!” Tê Đẳng Nhàn đi lên đón, một tay vỗ lên ngực, hành lễ với ông ta.
Lão Giáo Hoàng hơi gật gật đầu, nói:
“Giám mục Tê, gần đây tiến độ công việc của
cậu rất chậm đấy, chuyện này làm cho ta có hơi không hài lòng.”
Chuyện Hoàng nói chính là về giáo đường Nam Dương, tốc độ tiến triển quá chậm.
“Bệ hạ, dù sao cũng là xây dựng một giáo đường mang tính biểu trưng lớn nhất Nam Dương, nhân lực, vật lực, tài lực tiêu tốn cũng không giống bình thường, đương nhiên cần phải chuẩn bị cho tốt trước! Xin ông cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cố ý kéo dài.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói.
Giáo Hoàng lặng yên không một tiếng động điệu thấp đi đến Hương Sơn, là sắp xếp của Tề Đẳng Nhàn.
Nếu không thì với thân phận của ông ta, vừa xuống đến mặt đất, chắc chắn sẽ có vô số súng dài pháo ngắn bao vây ông ta, các vị cấp cao phía chính phủ đều sẽ tới tấp đến nghênh đón.
Cứ như vậy, những kẻ muốn nhằm vào Tàu thuyền Lôi Thị, hơn phân nửa sẽ có chút cảnh giác, một số người tính cảnh giác cao, nói không chừng sẽ chạy trốn trước.
“Tôi đã sắp xếp một căn biệt thự gần nhà thờ lớn Hương Sơn, đón ông và đoàn trưởng Elvin đến nghỉ ngơi.” Tê Đẳng Nhàn nói.
Sắc mặt Robben không khỏi có hơi đen đi, anh mới tên Elvin ấy, cả nhà anh đều tên Elvin, ông đây tên là Robben!
Tề Đẳng Nhàn dẫn Giáo Hoàng và Robben cùng vài vị thánh giáo kỵ sĩ đến nơi nghỉ ngơi, biệt thự rộng rãi sáng sủa, cao cấp khí phách, rất phù hợp với thân phận của Giáo Hoàng.
“Tôi đã nghe được tin tức ở Hương Sơn, phỏng chừng lừa không được bao lâu, cậu phải có hành động gì đi, phải mau lên.” Giáo Hoàng nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Tê Đẳng Nhàn một cái.
“Đã rõ!”
“Bệ hạ, có một chuyện muốn thương lượng với ông một chút…”
“Cái đó…”
Gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ ngượng ngùng nóỉ.
Giáo Hoàng khoanh tay ngồi nhìn hắn.
Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng, nói: “Có còn nước thánh hay không? Lại cho tòi một chút?”
Robben nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Bệ hạ đã cho anh ba ống nước thánh, anh đã dùng hết rồi? Không phải là anh coi nước thánh như
nước khoáng mà uống đấy chứ!
Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng: “Một ống trong đó thật sự đúng là coi như nước khoáng mà uống, ống thứ hai đưa cho Ngọc Tiểu Long đưa đến viện nghiên cứu nghiên cứu, ống thứ ba uống khỉ đánh nhau với ông già Hồng Thần Sách…”
Giáo Hoàng cũng hơi khó chịu và khiếp sợ nhìn hắn, không hiểu tại sao tốc độ tiêu hao nước thánh của Tề Đẳng Nhàn lại nhanh như vậy! Phải biết rằng, nước thánh chính là món đồ vô cùng quý giá, mỗi năm cũng chỉ sản xuất được rất ít.
Dòng suối trong nhà thờ lớn nước Thiên Chủ, chỉ có vào những ngày hội quan trọng của Thánh Giáo mới giáng lâm, có thể chảy ra chút ít nước suối, cả một năm cũng chỉ có một chút như vậy.
“Chà, tôi chẳng phải là cây to đón gió, bị cấp dị đoan theo dõi sao? Cả ngày tôi đêu đấu tranh với dị đoan, đánh tới đánh lui, tất nhiên sẽ tiêu hao nhiều!”
“Đoàn trưởng Elvỉn, tôi dám nói, tôi sắp tới sẽ gặp phải dị đoan, chỉ sợ trong vòng hai ba năm anh cũng không nhất định có thể gặp được nhiều như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn vỗ ngực nói, lời nói dối ra khỏi miệng, một chút cũng không cần chuẩn bị bản thảo trước.
Robben nhíu nhíu mày, không quá nghi ngờ lời này của Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc, hắn thân là Tổng giám mục người Hoa duy nhất trong lịch sử, đích là cây to đón gió, dễ dàng bị cấp dị đoan theo dõi.