Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn - Chương 1339 Thật sự là một nhân tài
Chương 1339 Thật sự là một nhân tài
Nghe thấy Tê Đẳng Nhàn mở miệng đòi tiền mình, Lý Hà Đồ lập tức tái mặt.
Ông ta lạnh lùng nhìn Tê Đẳng Nhàn, nói: “Cậu biết cậu chạy đến nước Mỹ giết nhiều người của gia tộc Thượng Quan như vậy đã mang đến biết bao nhiêu phiền phức lớn cho Long Môn không? Biết tôi đã dùng bao nhiêu tiền để dẹp yên không?”
“Cậu thì sướng rồi, chạy đến nước Mỹ đại sát một trận, sau đó lưu lại một đống cục diện rối rắm cho tổng hội Long Môn chúng tôi!”
“Gia tộc Rothschild cũng tìm chúng tôi gây phiền toái, làm cho đồng bào ở nước ngoài của Long Môn chúng tôi gặp phải không ít khốn cảnh”
Trong khỉ Lý Hà Đồ nói những lời này, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn là vào tai trái, ra tai phải, căn bản là không để trong lòng.
Gia tộc Thượng Quan cũng không phải thứ tốt lành gì, diệt cũng diệt rồi, trong lòng hắn còn không có nửa phần hối lỗi.
Điều duy nhất ngoài ý muốn chính là Tê Bất Ngữ tiện tay dùng một quyền đánh chết một người gọi là thiếu gia Jimmy.
“Tám mươi triệu, ông có mua hay không! Không mua thì tôi sẽ bán cho Trần Bá Hạ, chắc hẳn ông ta rất vui lòng bỏ ra số tiền này.” Tê Đẳng Nhàn nói.
Trong lòng Lý Hà Đồ chửi đcm, hiện tại trong tổ chức Long Môn có quá nhiều nhân tố không ổn định lẫn vào, Trần B Hạ là một trong số đó, ỷ vào việc bản thân đã kinh doanh nhiều năm ở Long Mòn Hương Sơn, căn bản không nghe tổng hội ra lệnh, mắt đi mày lại với người của nhà họ Triệu.
Ông ta để cho Tề Đẳng Nhàn gia nhập Long Môn vốn có mục đích chính là mượn tay hắn diệt trừ mấy nhân tố không ổn định đó, nhưng chuyện tốt cũng chỉ có mấy ngày như vậy mà thôi, còn lại, toàn bộ dều là phiền toái…
Bời vì chuyện của gia tộc Thượng Quan, cấp cao Long Môn và cấp cao Hồng Bang đánh không ít trận, thuộc hạ, hội viên càng là có không ít Lân tự mình luận võ, tử thương thật sự rất nghiêm trọng.
Lý Hà Đồ cắn răng nói: “Được được được, tôi bỏ ra số tiền này là được chứ gì!”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nhận chi phiếu tám mươi triệu từ tay Lý Hà Đồ, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng búng, nói: “Thế này chẳng phải đã
xong rồi sao? ông đã muốn được việc lại không muốn bỏ tiền, làm gì có loại chuyện tốt này!”
Sau khỉ Lý Hà Đồ lấy được USB, nhíu nhíu mày nói: “Bản gốc đâu?”
“Bản gốc đương nhiên phải được tôi giữ lại rồi, tôi còn phải bán cho Trần Bá Hạ nữa đấy!” Tề Đẳng Nhàn hợp lý hợp tình nói.
“Cái gì?!!!” Lý Hà Đồ nghe được câu này, lập tức giận đến muốn nổ tung.
Ông ta thân là hội trưởng tổng hội Long Môn, có thể nói là đại nhân vật cao cao tại thượng, thuộc kiểu tồn tại thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng một khi nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn, ông ta lập tức nhịn không được sự tức giận.
Nhìn Lý Hà Đồ xù lông, gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ nghỉ hoặc nhìn ông ta, nói: “Cái này có gì mà phải ngạc nhiên, có tiền mà ông không kiếm ư?”
“Tôi bán cho Trần Bá Hạ cũng tốt mà, đến lúc đó chuyện này bị lộ ra ngoài ánh sáng, đại bộ phận tài sản của ông ta sẽ bị quốc gia tịch thu”
“Huống hồ, món đồ này chỉ là số liệu, cầm bản sao có gì không tốt? Bản nào chả có thể
chơi chết ông ta/
Khóe miệng Lý Hà Đồ liên tục run rẩy, hỏi: “Chó có tài đức gì mà được gọi là chó?!”
EQ cao của Tê Đẳng Nhàn làm hắn không nghe hiểu những lời này của Lý Hà Đồ ngay lúc đó, lập tức nói: “Chó chính là chó, còn cần tài đức gì?”
Lý Hà Đồ nhìn chằm chằm hắn một cái.
Tề Đẳng Nhàn hơi hơi tỉnh ngộ, đen mặt nói: “Ông lại mắng tôỉ?”
Thời điểm nói lười này, hắn vươn nắm tay của mình lên, nói: “Hồng Thần Sách chết dưới nắm đấm này đấy, ông có muốn thử hay không?”
Lý Hà Đồ lười chấp nhặt với hắn, không phải bản gốc cũng không quan trọng, có thể làm chứng cứ là được, đến lúc đó lấy những số liệu này ra đối chứng, Trần Bá Hạ đáng chết vẫn phải chết.
“Cái đó… đà chủ Long Môn Hương Sơn tôi đã chọn xong fôỉ, tên Hứa Trường Ca, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho ông gặp mặt ông ấy.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
“Cậu dạy tôi làm việc?” Lý Hà Đồ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn.
ông ta mới là hội trưởng tổng hội Long Môn, những chuyện lớn như nhận, đuổi đà chủ phân hội đương nhiên phải do ông ta sắp xếp.
Sau khỉ Tê Đẳng Nhàn bị nhận định là phản quốc, Long Môn lập tức gấp không chờ nổi phủi sạch quan hệ với hắn, hiện tại hắn không những không phải đà chủ phân đà Long Môn Thượng Hải, thậm chí ngay cả hội viên cũng không được tính.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Tôi đương nhiên không dám dạy Hội trưởng Lý làm việc, Nhưng mà nhà họ Lôi ông ổn định, Thị trưởng Hoàng đứng chưa vững chân. Long Môn Hương Sơn cần một người hiểu biết rõ Hương Sơn khống chế, hơn nữa người đó hành xử ôn hòa, nhân phẩm tính cách cũng rất không tồi.”
Lý Hà Đồ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Đà chủ Long Môn Hương Sơn, đã chọn được người khác, chuyện này là do nội bộ bầu chọn ra.”
Tề Đẳng Nhàn khó chịu liên tục nhíu mày, lời hắn đã nói ra rồi, nếu cuối cùng sự tình không thành, vậy thì hắn ở trước mắt nhà họ Hứa và Dương Quan Quan không phải sẽ trở thành “Tề đại pháo” sao?
“Đà chủ Long Môn Hương Sơn sẽ là cháu
trai của Trưởng lão tổng hội La Lôi – Du Dương Tư, mới hơn ba mươi tuổi nhưng làm việc dày dặn kỉnh nghiệm.” Lý Hà Đồ nói, “Nếu cậu muốn thay đổi kết quả này, lát nữa tôi sắp xếp cho các người gặp mặt, tự mình nói đi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “ông làm tổng hội trưởng mà nhận, đuổi đà chủ phân đà cũng không thể làm chủ, còn làm làm gì nữa? Chi bằng thoái vị nhượng chức, tôi làm tốt hơn!”
“Chuyện Hội trưởng Lý ông không dám làm, tôi tới làm!”
“Người Hội trưởng Lý ông không dám giết, tôi tới giết!”
“Một câu thôi, chuyện Hội trưởng Lý ông không quản không được tôi tới quản, chuyện Hội trưởng Lý ông quản được tôi càng muốn xen vào…”
Gân xanh trên trán Hộỉ trưởng Lý nổi trận lôi đình, nhìn Tê Tổng giám mục đang nói, im lặng một lát.
Chờ Tê Đẳng Nhàn lải nhải xong lại bổ sung một câu cho ông ta: “Nếu ông thoái vị nhượng chức cho tôi, tôi chính là đặc vụ cao cấp ba mặt!”
Lý Hà Đồ im lặng hồi lâu, sau đó mới nói:
“Sinh là cậu là một bức thư xin lỗi toàn thế giới của Durex”
Sau khi nói xong lời này, Lý Hà Đồ quay đầu đi luôn, hiển nhiên là không muốn quan tâm đến tên chó này nữa.
Nhưng mà kiến nghị của Tề Đẳng Nhàn vẫn có sự ảnh hưởng lớn, rốt cuộc thì hắn ở Hương Sơn đã đứng vững gót chân, có nhà họ Lôi ủng hộ, có Hoàng Văn Lãng ủng hộ, ngay cả phía bên nhà họ Quý cũng bị hắn chấn nhiếp.
Nếu tống hội phân phó một kẻ làm hắn khó chịu tới đảm nhiệm chức đà chủ, như vậy, không có sự ủng hộ của Tề Đẳng Nhàn, tân đà chủ chưa chắc có thể đè ép được đông đảo hội viên ở Hương Sơn!
Phải biết rằng, Hương Sơn là một thành phố có tinh thần thượng võ, võ quán của các đại môn phái Hoa Quốc ở khắp nơi, không có thực lực mạnh mẽ thì rất khó đè ép được.
Mà Tê Đẳng Nhàn chính là đại ma vương dùng thực lực của bản thân bẻ gãy cột sống của hơn phân nửa cao thủ võ lâm ở phương nam.
“Không hổ là Hội trưởng Lý, rất có văn hóa, mắng chửi người ta cũng quanh co lòng vòng, uyển chuyển đến lợi hại!”
“Không giống lão Tê mình, chỉ là một kẻ thô lỗ.”
Tề Đẳng Nhàn yên lặng cảm thán một tiếng trong lòng, đồng thời cảm thấy bản thân nên nghiêm túc học tập, hắn thừa nhận bản thân rất thô, nhưng cũng muốn giống như Hội trưởng Lý trong thô có mảnh.
Hắn hy vọng khỉ bản thân đến độ tuổi như Lý Hà Đồ, có người nghe xong lời hắn nói sẽ cảm thán từ đáy lòng: “Ha, lão Tê, ông cmn đúng là một thiên tài!”
Nói tới nói lui, ồn ào thì ồn ào, tuy rằng bây giờ Tê Đẳng Nhàn không phải người của Long Môn, nhưng Lý Hà Đồ vẫn còn vô cùng coỉ trọng hắn.
Vào buổi chiều ngày hôm sau, ông ta gọi điện thoại tới cho hắn, bảo hắn đến đó tham dự hội nghị.
“Long Môn Hương Sơn vẫn nên do chú Hứa nắm giữ, cứ như vậy, ông ấy cũng dê dàng phối hợp cùng Hoàng Văn Lãng, tránh để xảy ra chuyện như của Tàu thuyền Lôi Thị.” Tê Đẳng Nhàn nghĩ thầm.