Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn - Chương 1346 Mỗi người chúng ta đều có tội
Chương 1346 Mỗi người chúng ta đều có tội
“Tám trăm triệu là quá nhiều.”
“Gần đây tập đoàn Hà thị đã xảy ra chuyện, tôi đã chuyển phần lớn số tiền cho họ để quay vòng”
‘Thật không thực tế khi cậu yêu cầu tôi lấy ra nhiều tiền như vậy cùng một lúc.”
Trần Bá Hạ lạnh mặt nhìn chằm chằm ổ cứng trong tay Tê Đẳng Nhàn, chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó trong lòng cười rộ lên, anh đã đào hố tập đoàn Hà thị, hiện tại Tập đoàn tài chính Boston không chơi với bọn họ nữa. Rất nhiều tiền của bọn họ đã chồng lên trên cái hố nguyên thạch này. Hơn nữa trang sức Liên thị lại liên hợp với rất nhiều công ty trang sức khác cùng giảm giá chèn ép. Tập đoàn Hà thị nếu như không có một tài phiệt lớn kéo một tay thì không thể bò ra khỏi đó.
Tuy nhiên, anh không muốn nghe Trần Bá Hạ lấy lý do không có tiền để thoái thác, vì vậy anh nói: ‘Tám trăm triệu, một xu cũng không được thiếu. Nếu không, tôi sẽ bán ổ cứng này cho người khác.”
Trần Bá Hạ không khỏi siết chặt nắm đấm,
một lúc sau mới thở dài nói: “Tám trăm triệu đúng không, được!”
“Tuy nhiên, làm sao tôi có thể chắc chắn rằng cậu không để lại bản sao lưu?1’
“Đến lúc đó, cậu lấy tiền của tôi mà vẫn rò rỉ số liệu ra ngoài, chẳng lẽ tôi thành kẻ coi tiền như rác à?”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi nói: “Tôi là cao thủ không tệ chút nào, tôi cũng không thèm chơi những trò hoa mỹ này với ông!”
“Hơn nữa, tôi còn là tổng giám mục Thánh Giáo khu phía Nam, mọi lời nói và hành động của tôi đều đại diện cho Thánh chủ.”
“Thánh giáo của chúng tôi có quy tắc, không được nói dối!”
“Là một tổng giám mục đàng hoàng, ông có nghĩ rằng tôi sẽ vỉ phạm giáo luật không?”
Trong đầu Tề Đẳng Nhàn lại nghĩ: người anh em à, trước khi đến đây tôi đã tiết lộ số liệu rồi. Cho nên không hề sao lưu lại, cũng không tính là lừa người.
Trần Bá Hạ cau mày nói: “Được rồi, đưa tài khoản của cậu cho tôi, tôi sẽ thu xếp việc chuyển khoản ngay.”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ đưa tài khoản cho
Trần Bá Hạ, sau đó Trần Bá Hạ lấy máy tính bảng từ cấp dưới và bắt đầu chuyển tiền.
800 triệu đã là ranh giới cuối cùng của Trần Bá Hạ, dù sao thì số tiền đó cũng kiếm được bằng cách tham gia làm ăn phi pháp với Tiêu Tỉnh.
Vì vậy, việc ông ta lấy tiền này mua lại chứng cứ phạm tội là điều có thể chấp nhận được.
“Đinh!11
Điện thoại dỉ động của Tê Đẳng Nhàn reo lên, anh mở tin nhắn thông báo ra, cẩn thận đếm số 0.
Đếm xong, Tề Đẳng Nhàn, lập tức hàỉ lòng gật đầu, nói: “800 triệu đã được có vào tài khoản, cảm ơn Trần đà chủ đã tin tưởng, đây, tôi sẽ đưa ổ cứng cho ông! Thứ này cần phải giữ gìn cẩn thận. Nếu bị người ngoài lấy đi, nhất định sẽ phải tống tiền ông lần nữa.”
Vẻ mặt Trần Bá Hạ ủ rũ nhận lấy ổ cứng từ trong tay Tề Đẳng Nhàn, hít một hơi, nói: “Tiền và hàng hai bên đã thỏa thuận xong, Tề sư phụ, thứ cho tôi không tiễn xa được!”
“Không cần khách sáo! Hôm nay tôi không đói lắm, không cần giữ tôi lại ăn cơm trưa.” Tề
Đẳng Nhàn cao hứng nói.
Nói xong lời này, anh tung tăng bỏ đi.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới rời đi, Trần Bá Hạ quay sang nói với một thuộc hạ của mình: “Không phải cậu có qua lại với Hồng y giáo ở khu Hoa Quốc sao? Nói cho hắn biết chuyện này, yêu cầu hắn báo cáo với Giáo hoàng. Nói cho họ là tên họ Tê lừa của chúng ta tám trăm triệu, hơn nữa đây đều là tiền bẩn!”
Người thuộc hạ này nghe vậy lập tức gật đầu, nói: “Đại ca yên tâm, tôi sẽ làm ngay! Giáo hoàng là người ghét ác như thù. Nếu biết tổng giám mục do mình bổ nhiệm đã làm những việc này, nhất định sẽ tức giận, tước hồng y của hắn.”
“Hắn không có Hồng Y trên người. Khỉ đó, phía Mỹ cũng như các quan chức cấp cao của Hoa Quốc sẽ tính nợ cũ với hắn.”
“Hắn ở Hương Sơn, lại phải trở thành chuột chạy qua đường.”
Trần Bá Hạ cười lạnh nói: “Vậy 800 triệu này cũng không phải lỗ.”
Tề Đẳng Nhàn cầm 800 triệu nóng hổi, vui vẻ đỉ thẳng đến gặp Giáo hoàng, với 800 triệu, việc xây dựng nhà thờ lớn ở Nam Dương gần như có thể hoàn thành.
Anh thở dài trong lòng, làm tổng giám mục khu vực phía nam quả thực không dê dàng chút nào. Chưa kể chi 6 tỷ vào Giáo Đình, lại phải đầu tư vào một nhà thờ lớn nhất huy hoàng nhất toàn bộ Nam bán cầu!
Chỉ riêng những di vật cổ liên quan đến lịch sử của Thánh Gỉáo đã khiến anh tốn không ít tiền, còn có những bức phù điêu và những thứ tương tự, cũng phải mời các bậc thầy nổi tiếng thế giới tới để xây dựng một nhà thờ như vậy, có thể nói là tiêu tiền như nước.
Sau khi Tê Đẳng Nhàn và bấm chuông, Robben mở cửa, tuy nhiên, khí đoàn trưởng Robben nhìn thấy Tê Tổng giám mục, sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Robben lạnh lùng nói: “Avada tổng giám mục, hiện tại tôi vô cùng nghi ngờ mục đích gia nhập thánh giáo của ngài, cũng như tín ngưỡng của ngài đối với Thánh chủ có phải là thành kính hay không!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Đoàn trưởng Elvỉn đừng đùa. Có rất nhiều kẻ dị giáo đã chết trong tay tôi, như vậy còn không thành kính sao? Đừng nói nhảm nữa, tôi phải vào gặp Giáo hoàng.”
Robben trầm giọng nói: “Tâm tình Giáo
hoàng rất không tốt, tôi khuyên ngài không nên tìm phiền toái! Thân là tổng giám mục, lời nói hành động của ngài đại biểu cho thánh giáo…”
Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn mà đẩy anh ta ra, đi trực tiếp vào cửa.
Robben bị anh đẩy một cái suýt nữa ngã xuống đất.
Điều này khiến Robben rất bất ngờ, bởi anh ta rất rõ ràng về thực lực của bản thân, cũng vô cùng tự tin!
Mặc dù nói lần trước sống mũi bị lòng bàn tay của Tê Đẳng Nhàn đánh gãy, nhưng anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của Tê Đẳng Nhàn khi đó hình như không mạnh bằng bây giờ.
“Chẳng lẽ anh ta đã tỉêh thêm một bước động đến Thẩm phán Samson, khiến cho thực lực của mình trở nên mạnh mẽ hơn sao?” Robben âm thầm kinh ngạc.
Khi tỉnh táo trở lại, Tề Đẳng Nhàn đã bước vào phòng khách, đỉ đến trước mặt Giáo hoàng.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy Giáo hoàng, anh hơi đắc thắng cúi đầu, một tay vỗ ngực nói: “Giáo hoàng, tổng giám mục thành kính nhất khu phía Nam, Tê Đẳng Nhàn, tới đây gặp ngài!”
Giáo hoàng mặc áo choàng trắng, trên tay cầm một chén trà đen, ngồi trên ghế sô pha, thờ ơ nhìn Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên nói: ‘Tê Giám mục, cậu cũng biết tội sao?!”
“Đúng vậy, thưa Giáo hoàng, mỗi người chúng ta đêu phạm tội, dù thức hay ngủ… Vì vậy, chúng ta cần được Thánh chủ cứu rỗi và trở thành chiên con của Ngài. Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể có được cuộc sống vĩnh cửu sau khi chết và bước vào Vương quốc của ngài!” Tê Đẳng Nhàn nói, nhân tiện trích dẫn ca từ của một bài hát.
Giáo hoàng nghe xong không khỏi cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi biết mọi người dều có tội, đều là những con cừu non cần được giải cứu! Nhưng điều tôi đang nói không phải là tội nguyên tội mà là tôi mà cậu đã phạm phải!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi phạm tội gì?”
Sắc mặt Giáo hoàng lạnh lùng, trầm giọng nói: “Xem ra cậu chưa nhìn thấy quan tài sẽ không khóc? Tôi đã có thể ban cho cậu đại Hồng ý thì cũng có thể thu hồi quyền lực đã ban cho cậu!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy không khỏi đen mặt, mất trắng sáu tỷ phải không?
“Giáo hoàng, xin hãy nói rõ!” Tề Đẳng Nhàn
lạnh lùng nói.
Giáo Hoàng hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, hướng ánh mắt nhìn về phía Robben.
Robben bước đến trước mặt Giáo hoàng, giơ cây thánh giá trước ngực và trầm giọng nói: “Avada, Tổng giám mục, tôi xin ngài hãy sám hối tội lỗi của mình dưới cái nhìn chăm chú của Thánh chủ! Ngài thân là tổng giám mục khu phía Nam lại lợi dụng quyền lực của mình để tống tiền người khác, đây là tội ác không thể tha thứ!”
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, người ta vừa có 800 triệu đến tay mà các người đã biết sao?
Anh không khỏi nhìn Giáo hoàng, cái quái gì vậy, trên người của ngài sẽ không thật sự có linh hồn gì đó chứ, lão… lão Giáo hoàng này chắc không thể sử dụng ma pháp gì đó đâu nhỉ?
Giáo hoàng thấy Tê Đẳng Nhàn kinh ngạc đến không nói nên lời: “Cậu còn muốn nói gì nữa?”