Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn - Chương 1357 Tra nam không được chết tử tế
Chương 1357 Tra nam không được chết tử tế
“Hả? Anh ấy có nói không? Anh ấy không nói vậy!”
Trần Ngư không khỏi sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi.
Không phải Trần Ngư trà xanh giả làm hoa sen trắng, mà cô âỳ hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục.
Hôm nay Tôn Dĩnh Thục đến gặp cô cũng không phải vì cô cố tình muốn bẫy người, bởi vì hai người hiện tại đã là đối tác, tài phiệt Thượng Tinh ở Nam Dương có công việc gì đều do Tôn Dĩnh Thục liên lạc với Trần Ngư.
Tôn Dĩnh Thục chỉ lê phép mỉm cười, không nói gì, chậm rãi bước vào phòng nói: “Tôi tưởng Tổng giám mục Tê thật sự bận việc nghiêm túc, hóa ra lại ở chỗ cô Trần!”
Trần Ngư thản nhiên nói: “Buổi chiều tôi mời anh ấy ăn tối cùng nhau. Sau bữa tối, chúng tôi đã đi dạo, nhân tiện nói chút chuyện.”
Đôi mắt của Tôn Dĩnh Thục thậm chí còn lóe lên sát khí.
Tề Đẳng Nhàn biết cò ấy đã hiểu lầm!
Lúc trước khi rời khỏi nhà Tôn Dĩnh Thục, anh đã nói là Ngọc Tiều Long muốn hỏi anh một việc, hiện tại Trần Ngư lại nói là cô ấy mời anh ăn cơm.
Trước sau không khớp…
“Cái gì gọi là cô mời tôi đỉ ăn tối cùng nhau? Rõ ràng là Ngọc Tiểu Long gọi tôi, tôi không nhận nhân tình của cô!” Tề Đẳng Nhàn vội vàng bào chữa cho chính mình.
Trần Ngư rất thông minh, tựa hồ đoán được điều gì, lập tức cười nói: “Ngọc Tiểu Long? Ngọc Tiểu Long cái gì… Rõ ràng là…”
Nói đến đây, cô ấy cố ý dừng lại một lúc, giả vờ chợt nhận ra, nói: “À, đúng, đúng! Là Ngọc tướng quân gọi cho anh chứ không phải tôi. Tôi chỉ nhớ nhầm thôi.”
Nói xong, Trần Ngư không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tên khốn này tay chân rất nhanh nhẹn, mới một thời gian không gặp, vậy mà lại cặp kè với Tôn phu nhân của tài phiệt Thượng Tinh? Không nhìn ra, anh ta vẫn là một tên trộm!
“Tra nam đêu sẽ không được chết tử tế. Tôi sẽ vì dân trừ hại!!!” trong lòng Trần Ngư hiên ngang lẫm liệt nghĩ.
Tề Đẳng Nhàn lại dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn sang, có thù oán gì mà phải dùng cách này trả thù mình, có hơi quá đáng không?
Trần Ngư chỉ giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh, nói: “Tôn phu nhân, đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bình thường như bạn bè. Quả thực hôm nay Ngọc tướng quân gọi anh ấy tới ăn tối.1′
Tôn Dĩnh Thục ậm ừ một cách bình tĩnh, nhưng theo vẻ mặt thì chắc chắn cô ấy đang tức giận.
“Ngồi xuống, ngồi xuống trò chuyện!” Trần Ngư mỉm cười với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, mơ hồ duỗi tay ra, nhéo một miếng thịt thắt lưng rồi vặn ba lần theo chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.
“Cái này gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống!” trong lòng Trần Ngư cười thầm, đưa cho Tôn Dĩnh Thục một tách cà phê.
Tôn Dĩnh Thục không nói gì thêm, nghiêm túc thảo luận về thị trường Nam Dương với Trần Ngư, sau khi tiến vào thị trường Nam Dương, Tài phiệt Thượng Tinh thu được những lợi ích nhất định, nhưng hiệu quả thu được tương đối chậm. Bởi vì Nam Dương vẫn còn có chút hỗn loạn,
chất lượng cuộc sống của người dân không cao lắm, một số sản phẩm được xếp hạng sao không thể bán được.
Nhờ nỗ lực của Trần gia, các quan chức chính phủ đã mua sản phẩm từ Thượng Tinh. Có không ít cơ sở xây dựng dều nhận thầu cho tài phiệt Thượng Tinh. Nếu không thì chỉ sợ rất khó nhìn thấy có được ích lợi gì.
Hai người trò chuyện trong hơn một giờ, thảo luận về phương hướng hợp tác và xu hướng phát triển trong tương lai.
Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không có hứng thú với những vấn dề kỉnh doanh này, cũng như không hiểu được nhiều từ ngữ cũng như lời nói chuyên ngành, nên anh chỉ đơn giản nhắm mắt lạỉ ngủ trên ghế sofa một lúc.
Tôn Dĩnh Thục bắt tay Trần Ngư nói: “Cô Trần, tôi xỉn cáo từ trước. Cảm ơn cô đã chiếu cố. Ngày mai tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Trần Ngư cười nói: “Chỉ sợ ngày mai không được, ngày mai tôi phải mời Tê tổng giám mục cùng tôi đi xử lý một việc, chúng ta hẹn hôm khác đỉ, tôi sẽ hẹn cô!”
Tôn Dĩnh Thục nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, sau đó gật đầu cười nói: “Được!”
Tề Đẳng Nhàn tỉnh lại, thấy Tôn Dĩnh Thục đang muốn rời đỉ, liền đứng dậy nói: “Tôi cũng phải đi”
“Này, ngồi xuống nói chuyện một lát, chẳng phải trước đó anh đã nói, vòng tay của anh sẽ khiến tôi có cảm giác an toàn hơn sao?” Trần Ngư vội vàng nói, tàn nhẫn đâm cho Tề Đẳng Nhàn một dao.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn chợt run lên, thật quá đáng, thật quá đáng. Vậy mà dám lấy lời vui đùa này ra để bổ một dao. Thật là vô đạo đức, thật vô nhân đạo!
Tề Đẳng Nhàn đã cảm thấy phu nhân tài phiệt xinh đẹp đang bí mật mài ma đao.
“Hả? Tê Giám mục cũng đi à?” Tôn Dĩnh Thục cười hỏi.
“Chị Dĩnh Thục đùa cáỉ gì vậy? Trần Ngư và em là bạn tốt, không có quan hệ khác. Đêm khuya yên tĩnh, không thích hợp cho một nam một nxw độc thân ở chung. Đi đi đi, chị về một mình không an toàn, em tiên chị!”
Cửa vừa đóng lại, Trần Ngư đã ôm bụng nằm xuống thảm, lăn qua lăn lại, cười đến nước mắt suýt chảy ra.
Trên đời còn gì sung sướng hơn việc đánh
được kỹ nữ trà xanh và một tên cặn bã béo bở!
“Nhưng tên khốn này thực sự lợi hại, trước đây còn từng xung khắc với Tôn Dĩnh Thục, bây giờ lại thành một đôi?” Sau khỉ Trần Ngư cười xong, không khỏi suy nghĩ lại, sau đó hung ác vung nắm đấm.
Sau khi Tê Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục bước vào thang máy, xung quanh không có aỉ, nụ cười trên mặt Tôn Dĩnh Thục dần nhạt đi, cô ấy quay đầu lạỉ, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Sau đó, Tôn Dĩnh Thục đưa tay ra.
“Cái gì?” Tê Đẳng Nhàn sửng sốt.
“Trả lại 60 triệu tôi đưa cho anh!” Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn sởn tóc gáy. Như thế này thật giống với cốt truyện anh được phu nhân tài phiệt mỹ lệ bao dưỡng. Sau đó đối phương bắt gian mình nên muốn anh trả lại tiền.
Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: “Trần Ngư cố tình bẫy tôi. Nếu cô không tin tôi, hãy xem nhật ký cuộc gọi của tôi.”
Tôn Dĩnh Thục vừa muốn đưa tay ra, lại cảm thấy không ổn nên rút tay lại, hừ lạnh nói: “Tôi có gì thú vị vậy? Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?”
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của phu nhân tài phiệt, nhưng người ta lại trực tiếp mở tay anh ra.
‘Tê giám mục, chú ý chút!” Tôn Dĩnh Thục nghiêm túc cảnh cáo, nhưng trong mắt lại tràn đầy uỷ khuất.
“Có cái gì cần chú ý? Chúng ta là quan hệ gì! Cô nói xem là quan hệ gì?” Tê Đẳng Nhàn biết lúc này anh chỉ có thể tiến chứ không thể lùi. Lùi một bước không phải là biển trời bao la, mà là một vực sâu vạn trượng.
Vì vậy, anh dùng sức vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục vùng vẫy hai lần nhưng không mở được, hơn nữa cửa thang máy mở ra, có khách bước vào nên cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn là người đàn ông mà Trần Ngư không thể có được!” Tê Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nói vào tai Tôn Dĩnh Thục.
Trên môi Tôn Dĩnh Thục nở một nụ cười khinh thường, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi đến gara ngầm, Tôn Dĩnh Thục định đuổi Tê Đẳng Nhàn đi nhưng anh đã giật
được chìa khóa.
Bất đắc dĩ chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng lần này Tề Đẳng Nhàn bị Trần Ngư chơi một vố khiến anh rơi vào thế bất lợi, tối nay nhất định không có cơ hội thương lượng.
“Vất vả cho mày rồi!1’
Sau khi Tê Đẳng Nhàn xuống xe, anh đưa tay vỗ nhẹ vào eo mình, tiêm vắc xỉn cho cái eo của anh trước.