Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn - Chương 1396 Thanh danh cả đời bị hủy hoại
Chương 1396 Thanh danh cả đời bị hủy hoại
/zVới việc lá bài tẩy của Quần Lang bị lấy đi, Liễu Tông Nham lại không muốn trở thành kẻ địch với tôi, và Kamiyama Yui không còn lá bài tẩy nào để chơi ở Hương Sơn.”
Sau khỉ Tê Đằng Nhàn sắp xếp nhiệm vụ cho hai người đẹp Hồng Lang và Tuyết Lang, hắn mới cảm thấy thoải mái.
“Giá ngọc ở các cửa hàng trang sức lại giảm xuống. Nếu Kamiyama Yui muốn giữ lại tập đoàn Hà Thị, cô ta sẽ cần phải tiêu tốn nhiều tài chính hơn.1′
“Đối với cô ta mà nói, chuyện này cũng không có lời. Có lẽ sẽ căng thẳng vài ngày, nhưng nếu cô ta thấy hướng gió không đúng thì sẽ trốn ngay.”
“Hơn nữa, thị trưởng Hoàng nhất định sẽ không ngồi yên để tập đoàn Hà Thị cứ như vậy yên bình vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Việc Trần Ngư tiếp quản tập đoàn Hà Thị chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.”
Tề Đằng Nhàn sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nó trở nên rất rõ ràng, sau đó, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của hẳn, hắn nghĩ
thầm: “A, mình đúng là luôn nghĩ cho Trần Ngư! Thậm chí còn giúp cô ấy tát một cái thật mạnh vào mặt Bùi Bất Khí, không phải cô ấy nên chụp thêm mấy tấm ảnh chân dung gửi cho mình để cảm ơn hay sao?
Tham Lang nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tê Đằng Nhàn, không khỏi yên lặng rơi nước mắt, hắn thật sự định hy sinh một mình mình để giúp hàng triệu gia đình hạnh phúc hay sao?
Nếu Tê Đằng Nhàn biết được suy nghĩ trong nội tâm của anh ta, nhất định sẽ chế giễu anh ta: Trước đây anh đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, hiện tại đáng phải hy sinh!1′
Tuy nhiên, khiến cho Tham Lang phải chảy máu nhiều như vậy, Tê Đằng Nhàn cũng không bạc đãi anh ta, trực tiếp gọi điện cho chàng trai trẻ A Bân đến tâm sự với anh ta.
Tề Đằng Nhàn đầu tiên nghiêm túc nói cho anh ta biết tình hình của nhà họ Hà, điều này khiến anh ta phấn khích, xem ra Lân này nhà họ Hà đã hoàn toàn xong đời!
Không ngờ Tề Đằng Nhàn lại là một người bạn tốt như vậy, không trực tiếp báo tin tức cho cha anh ta là Hoàng Ván Lãng mà nói thẳng cho anh ta biết, để anh ta có thể khoe khoang trước mặt cha mình, đỡ cho ông ta ngày nào
cũng nói anh ta chỉ biết chơi bời lêu lổng.
‘Thế nào? Tôi biết nhà họ Hạ có thù oán với nhà họ Hoàng của anh, nên tôi đã ra tay với bọn họ đầu tiên, làm anh em như vậy đã đủ chưa?!” Tề Đằng Nhàn hỏi.
“Đúng là anh em tốt!” Hoàng Kỳ Bân vỗ mạnh vào vai Tê Đằng Nhàn, cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đó là đương nhiên, nhớ đến lần trước bọn họ tặng quan tài trong bữa tiệc sinh nhật của em gái anh, tôi đã không thích rồi, vừa vặn lần này lấy bọn họ ra khai đao!”
Hoàng Kỳ Bân liên tục gật đầu rồi nói: “Tôi sẽ mang tin tức tốt này về nhà nói với bố tôi!”
Tề Đằng Nhàn nói: “Này, đợi đã… Tôi dẫn theo một người bạn đến đây, anh hãy giúp tôi chiêu đãi anh ây.”
Hoàng Kỳ Bân nghe vậy lập tức hiểu ra, cái đồ khốn nạn này vẫn không thay đổi được truyền thống tốt đẹp thích ăn chực này, gọi anh ta đến báo tin chỉ là phụ, quan trọng là người này phải không?
Lại muốn anh ta trả tiền túi mời khách, mượn hoa hiến Phật!
“Đây là Lai Phúc, bạn của tôi, hôm nay anh
ấy bị chút oan ức, mấy năm nay không ăn thịt, anh mời thêm hai cô gái hàng đầu tới tiếp anh ấy nhé.1’ Tề Đằng Nhàn cười nói.
‘Ùm… Anh Lai Phúc này sao có vẻ có chút thê thảm…” Hoàng Kỳ Bân không khỏi sửng sốt, nhìn thấy Tham Lang giống như người nhát gan sợ phiền phức, có chút khó có thể mở miệng hỏi thăm.
Sở dĩ anh ta khó có thể mở miệng là bởi vì anh ta cảm thấy hỏi không hay lắm, nhưng anh ta không khỏi có chút tò mò.
Tham Lang nghe thấy những lời này không khỏi trừng mắt, nhưng mặt mũi bầm tím và sưng tấy của anh ta lộ vẻ uy hiếp lại mang đến cho người ta một cảm giác rất buồn cười, giống như một diễn viên hài vậy.
Tề Đằng Nhàn cười nói: “Lai Phúc không nghe lời, cho nên tôi hóa thân thành Thường Uy đánh anh ta một trận. Hôm nay anh ta phải chịu ủy khuất, làm phiền người anh em giúp tôi chiêu đãi một chút!”
Hoàng Kỳ Bán trực tiếp trợn mắt khỉnh thường, còn nói là anh em, nếu một ngày nào đó hắn không thể ăn chực ông đây mà vẫn coi ông đây như anh em thì đó mới là anh em thực sự.
Đến câu lạc bộ rất nhiều lần nhưng chưa một lần nào hắn chủ động trả tiền, thậm chí giả vờ rút tiền ra cũng chưa bao giờ làm!
Thậm chí, khi có một người bạn đến Hương Sơn, không ngờ còn nhờ anh ta lấy tiền túi hỗ trợ chiêu đãi… Nhìn xem, đây có phải là việc mà con người có thể làm được hay sao?
“Được rồi…” Hoàng Kỳ Bân bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng Tê Đằng Nhàn không có ý tốt nhưng dù sao cũng cung cấp thông tin trực tiếp cho anh ta, lấy tiền túi mời khách cũng không có vấn đề gì cả.
Anh ta vẫy tay với Tham Lang rồi nói: “Lai Phúc, đi với tôi nào, tôi sẽ đưa anh đỉ trải nghiệm dịch vụ đẳng cấp của Hương Sơn!”
Tề Đằng Nhàn mỉm cười với Tham Lang và nói: “Cứ đi đi, tôi nghĩ anh cũng đã chịu đựng đủ trong tù rồỉ. Nhưng đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa!”
Tham Lang thầm chửi rủa trong lòng, tên khốn kiếp này lại tát người ta một cái rồi lại cho một viên kẹo ngọt… Hắn cho rằng chỉ dựa vào thủ đoạn nhỏ này là có thể thu mua được ông đây hay sao?
Tuy nhiên, thấy hắn chân thành gọi bạn đến đây mời khách chiêu đãi, ông đây phải đi
một chuyến!
Dịch vụ gì không quan trọng, chủ yếu là ông đây không phải là người gỉỏi từ chối người khác.
Tai Phúc!” Hoàng Kỳ Bân vỗ vỗ bả vai Tham Lang: “Anh làm sao lại đắc tội với cái tên cuồng bạo lực này vậy? Bị đánh thành như thế này?”
Tham Lang lộ vẻ mặt căng thẳng, nói: “ông đây không phải là Lai Phúc, ông đây tên là Tham Lang!”
Hoàng Kỳ Bân cười nói: “Không phải cũng là chó hay sao?”
ir ir
Tham Lang không nói nên lời, thậm chí còn nhìn anh ta bằng ánh mắt ác ý, lạnh lùng nói: “Anh có biết cái tên Tham Lang này trong thế giới ngầm có nghĩa là gì không? Lúc đó tôi đã đánh cắp đầu đạn hạt nhân từ căn cứ bí mật của Tuyết Quốc. Còn ngồi trên nó đàm phán điều kiện với lãnh đạo cấp cao của Bộ Quốc phòng các nước!”
“Nghe nói bố anh là thị trưởng thành phố? Người như bố anh còn không có tư cách gặp mặt tôi!”
“Có hiểu không?”
Hoàng Kỳ Bân cũng không để ý mà nói: “Tôi hiểu rồi… Hóa ra là anh thích khoe khoang cho nên mới bị anh ta đánh phải không? Này, anh cần phải thay đổi cái tật xấu khoe khoang của mình đi, nhất là khỉ ở trước mặt tên họ Tê này…”
Khóe miệng Tham Lang giật giật, anh ta nói: “Ông đây nói thật với anh! Danh hiệu Tham Lang của tôi, anh cứ đi hỏi thăm sẽ biết.”
“Tôi biết, tôi biết! Cả thế giới dều biết Thường Uy thích đánh Lai Phúc!” Hoàng Kỳ Bân cười nói.
Tham Lam như phát điên, không nói nên lời: “Nếu như không phải anh là anh em của Nhị đương gia, chỉ dựa vào những lời nói nhảm của anh, tôi đã trực tiếp giết chết anh!”
Hoàng Kỳ Bân gật đầu và nói: “Được, tôi hiểu mà, người anh em Tham Lang.”
Anh ta đang nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng Tham Lang lại phát hiện ra trong giọng điệu của đối phương dường như đang cố gắng nín cười.
Giống nhưđamg muốn nói “Dù buồn cười thế nào đì nữa, chúng ta sẽ không cười, trừ khỉ
chúng ta không thể nhịn được nữa1’.
Rất nhanh chóng, Hoàng Kỳ Bân dẫn Tham Lang đến một câu lạc bộ cao cấp mà anh ta thường đến rồi nói với Tham Lang: “Lai Phúc, hôm nay anh có thể thoải mái chơi đùa, tôi sẽ chỉ trả mọi chi phí!”
Tham Lang tức giận nói: “Tôi…”
“Tôi biết anh là một nhân vật nổi tiếng trong thế giới ngầm. Tên thật của anh là Lai Phúc, mật danh của anh là Tham Lang. Anh đã từng đàm phán điều kiện với lãnh đạo của các quốc gia…” Hoàng Kỳ Bân vừa nói vừa nín cười.
Tham Lang không nói nên lời, một lúc lâu sau, anh ta ngửa mặt lên trời thở dài: “Đứa con trai nhà họ Tê kia làm danh tiếng cả đời của mình bị hủy hoại rồi!”
Hoàng Kỳ Bân không khỏi nghĩ thầm: “Những người bạn của Nhàn chó mà này là aỉ vậy? Sao lại có hai cái tên! Thậm chí còn trộm đầu đạn hạt nhân, với dáng vẻ như gấu kia, không bị đánh chết đã là tốt lắm rồỉ…”