Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị - Chương 24 Dung mạo tuyệt trần
Chương 24: Dung mạo tuyệt trần
Trương Phàm không thể trả lời câu hỏi của Hoa Vân.
Bởi vì hắn mặc dù biết về Thánh Võ Tông nhưng cũng chỉ là biết về nó, những thông tin khác hắn hoàn toàn không hiểu. Cho nên dù muốn phân tích cũng không có cơ sở để phân tích.
Giống như lý do tại sao hắn lại bị nhắm tới, hắn cũng phân tích nguyên nhân bên trong. Ví dụ như Trương gia muốn diệt trừ hắn, Lâm gia muốn diệt trừ hắn, bất kỳ người theo đuổi Tô Nhược Tuyết nào đều muốn diệt trừ hắn… tất cả dều có thể.
Đến thời điểm hiện tại, dường như không có mối liên hệ hữu hiệu nào giữa hắn và Thạch Chí Kiên.
“Chăm sóc sư huynh của cô thật tốt, phải một thời gian nữa anh ấy mới có thể hoàn toàn bình phục!”
Trương Phàm dự định quay về, có Tụ Lỉnh Thảo nên hắn dự định nhanh chóng đẩy nhanh quá trình tu luyện lên Trúc Cơ. Không có tinh thần lực thật sự quá bất tiện, hắn cũng rất không quen thuộc với chuyện này.
‘Vâng, cảm ơn Trương tiên sinh!” Hoa Vân không biết Trương Phàm muốn tìm chủ nhân của Đoạt Hồn Tán mà tưởng là Trương Phàm chỉ là nhiệt tình giúp đỡ, cho nên rất cảm động.
Thậm chí còn lặng lẽ thay đổi cái nhìn của mình về Trương Phàm, cảm thấy sự lạnh lùng của Trương Phàm chỉ là một lớp ngụy trang. Thật ra Trương Phàm là một người có trái tỉm ấm áp!
“Không cần cảm ơn!” Trương Phàm phất phất tay, nhanh chóng rời đỉ.
Trở lại căn nhà ở Tây Giao, Trương Phàm lập tức bắt đầu hấp thu cây Tụ Linh Thảo tiếp theo.
Trong ba ngày sau đó Trương Phàm không ra ngoài, ngay cả khỉ Vạn Kính Tùng vì buồn chán mà rủ hắn đi uống rượu hắn cũng từ chối.
Trong ba ngày qua, Trương Phàm đã thu hoạch được rất nhiều.
Hắn đã ở cấp Luyện Khí hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là đến Trúc Cơ.
Tuy nhiên, lỉnh khí của Tụ Linh Thảo đã bị tiêu hao hoàn toàn vào thời điểm này.
Phán đoán trước đó của Trương Phàm vẫn có một số sai lệch. Bởi vì trước đó hắn chưa
từng tu luyện Thần Hoàng Càn Khôn Kinh nên trong việc phán đoán mức tiêu hao linh lực trong Kinh Vũ Trụ Thần Đế có một số vấn đề.
“Mặc dù tiêu hao rất nhiều lỉnh khí, nhưng… căn cơ này so với kiếp trước của mình mạnh hơn rất nhiều!”
Trương Phàm mặc dù rất tiếc nuối, nhưng anh cũng rất hài lòng với tình hình hiện tại, nguyên nhân nằm ở căn cơ của hắn.
Là một Chí Tôn ở kiếp trước, hắn đương đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của căn cơ.
Có một căn cơ vững chắc và hoàn mỹ sẽ tác động rất lớn ở giai đoạn sau này.
Nhưng mà… linh lực tích trữ trong Tụ Linh Thảo đã cạn kiệt, trong thời gian ngắn sẽ không thể trông cậy thì được vào Tụ Lỉnh Thảo ở đây nữa.
Tụ Linh Thảo vẫn có thể dùng làm thuốc, nhưng dược liệu để phối với Tụ Linh Thảo rất khó tìm.
Vì vậy, làm thế nào để tìm ra linh khí khổng lồ để tiến đến Trúc Cơ là một vấn dề nan giải đối với Trương Phàm ở thời điểm hiện tại.
Đang lúc Trương Phàm trầm tư thì có tiếng
gõ cửa vang lên dồn dập.
Trương Phàm mở cửa liền nhìn thấy Khương Nhạc Nhạc thì mới nhớ ra là đã ba ngày trôi qua.
“Chuyện là… đã qua ba ngày rồi…”
Sau khi bước vào trong sân, Khương Nhạc Nhạc vừa mong đợi vừa lo lắng nói.
Ba ngày qua, Khương Nhạc Nhạc cảm thấy cực kỳ dày vò. Cô không đi làm nên ảnh hưởng đến tình hình hoạt động của công ty thì không nói đỉ, đầu cô lại quấn như xác ướp, sinh hoạt hằng ngày vô cùng bất tiện.
Hơn nữa, trên mặt của cô thực sự rất ngứa nhưng lại không thể gãi được, thậm chí còn không dám chạm vào. Cho nên mỗi phút mỗi giây trong ba ngày qua đối với Khương Nhạc Nhạc dều dài đăng đẳng!
Mà sau ba ngày… Khương Nhạc Nhạc lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết kết quả sẽ như thế nào!
Rốt cuộc cũng có cái kết cuối cùng cho khuôn mặt của cô!
Ba ngày, chỉ ba ngày thôi, liệu cô có thể bình phục như trước không?
“Đến đây, tôi tháo xuống cho cô!1’ Trương
Phàm cũng muốn nhìn một chút Khương Nhạc Nhạc ban đầu trông như thế nào.
Khương Nhạc Nhạc nhắm mắt lại để Trương Phàm hành động.
Cuối cùng, sau khỉ cảm giác được băng gạc đã được gỡ bỏ hoàn toàn, Khương Nhạc Nhạc không khỏi tò mò và mong chờ mở mắt ra…
“A…” Khương Nhạc Nhạc nhìn mình trong gương, kỉnh ngạc kêu lên. Vì sao toàn bộ khuôn mặt đều là màu đen?
Cô lập tức nhìn về phía Trương Phàm, trong mắt tràn đầy bất bình, bây giờ nhìn cô còn xấu hơn trước đây nữa kìa!
Dù sao trước đó tuy có vết sẹo khủng khiếp nhưng vẫn còn lưu lại một chút đường nét thanh tú của khuôn mặt trước đó. Còn bây giờ thì sao? Đen sì! So với người da đen thì còn đen hơn nữa nha!
‘Trừng cái gì mà trừng, đi rửa mặt đi rồi soi gương lại!1′ Trương Phàm tức giận nói.
Khương Nhạc Nhạc khựng lại một chút, sau đó vội vàng chạy ra sân rửa mặt…
Cô vốn là người hơi sợ vỉ trùng nên rửa mặt thật mạnh, bất chấp nước máy trong sân có
đạt tiêu chuẩn cao về vệ sinh nguồn nước của cô hay không.
Mãi cho đến khi trên mặt không còn chút màu đen nào, Khương Nhạc Nhạc mới bất an di chuyển vào trong nhà. Chỉ là khi gần tới gương rồi thì cô lại do dự, không dám tiến về phía trước.
Còn Trương Phàm lúc này đã nhìn đến ngây người!
Vốn dĩ hắn cho rằng dung mạo của Khương Nhạc Nhạc cũng tương tự với Tô Nhược Tuyết thôi. Dù sao thì trình độ ngoại hình của Tô Nhược Tuyết dường như đã đạt đến tuyệt trần.
Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt thật của Khương Nhạc Nhạc, hắn mới nhận ra rằng ngoại hình của Tô Nhược Tuyết thực sự chỉ dường như’ là tuyệt trần thôi, còn ngoại hình của Khương Nhạc Nhạc mới là tuyệt trần theo đúng nghĩa.
Hắn tìm kiếm trí nhớ của mình rồi phát hiện là dù ở trong tu tiên giới rộng lớn đi chăng nữa thì dường như cũng không có ai có thể vượt qua Khương Nhạc Nhạc được.
“A!” Khương Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đi đến trước gương, sau đó kêu lên một tiếng. Tiếp
theo đó toàn thân cô run rẩy, nước mắt rơi xuống.
Cẩn thận quan sát mặt mình một hồi, Khương Nhạc Nhạc đột nhiên xoay người, trực tiếp ôm lấy Trương Phàm, run giọng nói: “Cám ơn, cám ơn! Cảm ơn anh rất nhiều!”
“Cô sàm sỡ tôi!” Trương Phàm cảm thấy có chút kỳ quái.
Kiếp trước hắn quá mê tu hành, ngay cả bạn bè cũng không có, huống chi là đạo sĩ đồng hành. Cho nên, ngoại trừ tiếp xúc trong những trận chiến sinh tử, đây là lần đầu tiên hắn – một đấng Chí Tôn có tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như vậy.
“Ai, ai sàm sỡ anh chứ!” Khương Nhạc Nhạc bị Trương Phàm khí phách vô sỉ làm kỉnh hãi.
Chỉ cần nhìn mặt cô thôi là đàn ông đã bị mê hoặc, bây giờ cô chủ động nhào vào lòng hắn, lại còn bị hắn ghét bỏ… Đúng thật là được hời mà lại la lớn!
“Này, có thể cho tôi xem trên cổ cô có gì không?” Đột nhiên, Trương Phàm nhìn chằm chằm vào cổ Khương Nhạc Nhạc.
Sự tiếp xúc vừa rồi đã che giấu khả năng
cảm nhận của hắn một cách kỳ lạ, lúc này đã tách ra và lý trí quay trở lại, hắn lập tức đưa ra phán đoán.
■’Sao vậy? Chỉ là một chiếc vòng ngọc bình thường mà thôi!” Khương Nhạc Nhạc lấy ra viên ngọc bích trên cổ, thản nhiên nói.
Mặc dù viên ngọc bích này thuộc về ngọc lục bảo, nó là vua của ngọc bích và có giá trị không nhỏ… Nhưng với giá trị tài sản ròng của Khương Nhạc Nhạc, cô âỳ nói rằng viên ngọc lục bảo này rất bình thường thì dường như cũng không có gì sai cả.
“Có thể cho tôi thử xem không?” Ánh mắt Trương Phàm có chút khẩn trương.
“Đây!” Dung mạo của cô đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, hiện tại Trương Phàm trong mắt Khương Nhạc Nhạc đã tăng thêm độ hảo cảm, một sợi dây chuyền ngọc đơn thuần cũng chẳng là gì cả.
Trương Phàm nắm lấy sợi dây chuyền ngọc vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Khương Nhạc Nhạc trong tay, mắt lóe lên tỉa sáng.
Bên trong vỉên ngọc bích này có lỉnh khí!
Mặc dù nó không đặc biệt dồi dào, nếu hấp th, đối với hắn hiện tại cũng không giúp ích
được gì nhiều. Nhưng nó lại khiến Trương Phàm nghĩ tới tài nguyên cơ bản nhất ở tu tiên giới – lỉnh thạch!
Viên ngọc bích này giống như một linh thạch vậy!