Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị - Chương 26 Vô cùng chế nhạo
Chương 26: Vô cùng chế nhạo
Chúc Trang là một công ty trang sức trong khu vực.
Khu vực kỉnh doanh chính là ở Lư Châu, trụ sở chính của Chúc Trang nằm ở thành phố Nam Quan.
Tuy nhiên, mặc dù đồ trang sức của Chúc Trang không trải rộng khắp cả nước, nhưng không thể vì thế mà đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nó.
Đặc biệt, trong việc vận hành và chế tạo ngọc bích, đây là công ty duy nhất trong toàn bộ Lư Châu, và cũng chính nó đã đàn áp rất nhiều chuỗi cửa hàng trang sức xuyên quốc gia.
Cửa hàng trang sức Chúc Trang mà Trương Phàm đến là cửa hàng đứng đầu lớn nhất trong chuỗi cửa hàng của Chúc Trang ở Nam Tuyền. Không gian cửa hàng rất lớn, bầu không khí và sự sang trọng của nó được kết hợp hoàn hảo.
“Trương Phàm, đây cũng là nơi mà anh có thể đến sao?” Đột nhiên, từ phía sau lưng truyền đến giọng nói chế giễu, sau đó thì một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Trương Phàm, đi cùng với hắn ta là một người phụ nữ có vẻ ngoài không tệ, trong còn rất ngây thơ.
Trương Phàm nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hắn biết người này là ai, người đàn ông này tên là Tô Hạo, là anh họ của Tô Nhược Tuyết.
Từ trước đến nay Tô Hạo luôn xem tường Trương Phàm, hắn càng buồn bực hơn khi biết Trương Phàm cũng chính là vị hôn thê của Tô Nhược Tuyết. Mỗi lần hai người gặp nhau trước đây, Tô Hạo cũng đêu chế giễu Trương Phàm hết sức thậm tệ, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì có thể giẫm đạp lên Trương Phàm nhiều lần như vậy.
“Cút!”
Lúc trước Trương Phàm trước mặt Tô Hạo đêu phục tùng hắn, nhưng bây gỉờ…làm sao còn có thể để cho hắn chà đạp chứ?
Tô Hạo sửng sốt, hắn không thể tin được Trương Phàm lại có thái độ như vậy đối với mình, cho nên dù Trương Phàm đã rời khỏi, nhưng hắn vẫn còn sững sờ tại chỗ.
“Tô thiếu gia.” Người phụ nữ bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Tô Hạo, gọi Tô Hạo tỉnh táo lại.
“Mẹ kỉếp…Trương Phàm, sao mày lại dám nói chuyện với tao như vậy?” Mặt Tô Hạo đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
“Nếu không muốn bị đánh thì mau cút đi.”
Vào lúc này Trương Phàm đã bước đến bên quầy trưng bày ngọc, nhìn các loại ngọc bích đã được chế biến trong quầy, liền vẫy tay gọi người phục vụ đến.
Tinh thần lực! Tinh thần lực!
Nếu hắn có tinh thần lực thì tình huống này sẽ không xảy ra rồi.
“Chào ngài, ngài thích loại ngọc nào ạ?”
Nhân viên bán hàng đi đến, nhưng người mà cô ta chào hỏi không phải là Trương Phàm mà là Tô Hạo.
Tô Hạo vốn đr đang rất tức giận, đột nhiên tìm được cảm giác ưu việt, vẻ mặt chế giễu nói với Trương Phàm:
“Mày đã nhìn thấy chưa? Ngay cả nhân viên bán hàng cũng không muốn để ý đến mày. Mày vẫn còn muốn xem ngọc, cũng không tự mình lấy gương ra soi xem mình là cái dạng gì đi!”
“Lấy cho tôi xem chiếc vòng tay này.” Trương Phàm không để ý đến Tô Hạo, chỉ vào một chiếc vòng tay ngọc lục bảo trong quầy.
Nếu một chiếc vòng tay lớn như vậy có chứa đựng linh khí, thì liệu linh khí mà nó chứa
có nhiều hơn lỉnh khí trong miếng ngọc trên dây chuyền của Khương Nhạc Nhạc không?
“Xỉn lỗi, nhưng ngài có chắc là sẽ mua chiếc vòng tay này không? Nếu ngài chắc chắn thì tôi có thể cho ngài xem qua.” Tuy trên mặt nhân viên bán hàng cười thật tươi, nhưng trong giọng điệu, động tác và thái độ đều là dáng vẻ vô cùng khỉnh thường.
Quả thật là Trương Phàm ăn mặc quá mức đơn giản, những người ăn mặc như thế này thì thường chỉ có thể ngắm hoặc sờ trang sức thôi, chứ không thể mua nổi.
Nhưng nếu thật sự để hắn xem nó, lỡ như hắn làm hỏng nó và hắn không đủ khả năng để đền bù cho món trang sức này thì cô ta cũng sẽ gặp rắc rối theo. Những ví dụ cho tình huống này cũng không phải là chưa từng gặp.
Cho nên, cô ta không chút do dự mà từ chối Trương Phàm.
“Ha ha ha!”
“Hắn có thể mua được cái rắm, nhìn cả người hắn hiện tại xem khắp cả người có thể gom đủ một triệu không? Đã nghèo như thế này fôỉ còn muốn đi mua ngọc bích. Đúng là nằm mơ mà.”
“Người đẹp, lấy cho tôi xem cái vòng tay này. Nhưng tôi xỉn nói trước, tôi không chắc chắn sẽ mua nó đâu.”
Tò Hạo cười lớn, lập tức cảm giác được mình lại đang chà đạp lên Trương Phàm.
“Thưa ngài, ngài đang nói đùa fôỉ, phải tiếp xúc gần mới có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của sản phẩm của chúng tôỉ, còn sau đó có muốn mua hay không mới có thể biết được.” Nhân viên bán hàng mỉm cười rạng rỡ, phục vụ vừa ân cần vừa ấm áp.
Nhưng nếu so sánh giữa thái độ phục vụ giữa hắn và Trương Phàm, thì quả thật chênh lệch quá rõ ràng.
“Trương Phàm, mày nhìn thấy chưa. Một kẻ thua cuộc tội nghiệp như mày không nên xuất hiện ở những nơi như thế này.” Tô Hạo chộp lấy chiếc vòng tay ngọc, ánh mắt ngạo nghê nhìn Trương Phàm.
“Thận của anh bị suy kiệt nghiêm trọng. Tôỉ khuyên anh nên đến bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt, nếu không anh sẽ chết.” Trương Phàm chẳng những không tức giận trước những lời chỉ trích được thốt ra liên tục từ miệng Tô Hạo và thậm chí cả cách phục vụ đối xử phân biệt của nhân viên bán hàng, hắn chỉ không mặn
không nhạt nói với Tô Hạo như vậy.
“Mày có ý gì? Mày dám nguyền rủa tao bị bệnh?” Sắc mặt Tô Hạo đột nhiên trở nên u ám.
Trương Phàm không để ý đến Tô Hạo, quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng, trầm giọng nói: “Tôi đến tìm Chúc Tinh Tinh.”
“Ha ha.” Tô Hạo lại cười lớn, vẻ mặt giễu cợt lại càng thêm hớn hở: “Trương Phàm, mày đừng có giác vàng lên mặt mình nữa có được không? Mày còn có thể quen biết với chị Tinh Tinh nữa hả?”
“Thưa ngài, chúng tôi có quy định Chúc tổng sẽ không gặp khách lạ nếu không có hẹn trước.” Nhân viên bán hàng lại kinh thường đáp lại Trương Phàm, nghĩ rằng nhất định là do hắn không nhịn nổi những lời chế nhạo liên tục của Tô Hạo, cũng không biết từ đâu biết được tên của Chúc Tinh Tinh, nên hắn lấy ra để khoe khoang với cô ta vì muốn lấy lại chút thể diện.
Thật là nực cười!
“Cô đi báo giúp tôi, nói là có Trương Phàm đến tìm cô âỳ” Trương Phàm nhíu mày nhìn nhân viên bán hàng.
Lúc trước hắn không cảm thấy tức giận vì nhân viên bán hàng đối xử khác biệt với hắn,
nhưng với thái độ bây giờ của cô khiến hắn cảm thấy tức giận, bởi vì thái độ của cô ta như vậy, sẽ làm chậm trễ việc của Trương Phàm hắn.
“Xỉn lỗi, thưa ngài. Tôi không thể tùy tiện đỉ làm phiền Chúc tổng.” Nhân viên bán hàng rất kiên quyết, thậm chí còn thầm chế giễu Trương Phàm.
“Trương Phàm, mày đừng cố giãy giụa nữa. Tao biết rất rõ mày là người như thế nào, vì sao còn cố giác vàng lên mặt mình như vậy?”
“Nhưng mà tao có ý này, nếu mày thực sự thích ngọc bích ở đây, thì cứ chọn bất kỳ món nào mà mày thích, tao sẽ trả tiền cho mày.”
“Nhưng tao có một điều kiện, là mày phải giải trừ hôn ước với em họ tao.”
Tô Hạo trầm giọng nói.
Cả nhà họ Tò đêu hiểu rõ, với dung mạo của Tô Nhược Tuyết, một khi không có hôn ước với Trương Phàm ràng buộc thì nhất định cô ấy sẽ rất nhanh được gả vào một gia đình vô cùng giàu có.
Đến lúc đó, cả nhà họ Tô đều sẽ được hưởng lợi.
“Chuyện của tôi và em họ của anh, khi nào đến lượt anh quản?” Trương Phàm liếc nhìn Tô
Hạo, cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm sổ điện thoại di động của Chúc Tinh Tinh.
Trước khi đến đây, Khương Nhạc Nhạc đã đưa số điện thoại di động của Chúc Tinh Tinh cho Trương Phàm.
Điện thoại ngay lập tức được kết nối, một giọng nói trong trẻo như chim vàng anh vọng đến: “Xỉn hỏi là aỉ vậy ạ?”
“Tôi là Trương Phàm, tôi đang ở trong cửa hàng của cô.” Trương Phạm nhẹ giọng nói.
“Thành thật xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn ra ngoài đợi anh, nhưng có chuyện cần xử lý nên tạm thời chưa rời đi được… Phiền anh chờ tôi một chút, tôi sẽ đến đó đón anh ngay.” Giọng điệu của Chúc Tỉnh Tỉnh tràn đầy áy náy.
Trương Phàm sau khi cất điện thoại di động vào thì tiếp tục thờ ơ quan sát những ngọc bích trong quầy.
Nhân viên bán hàng khẽ bĩu môi… Cô ấy cảm thấy Trương Phàm vẫn đang cố tự vả vào mặt mình, càng vả càng mạnh.
Hắn thật sự gọi điện thoại, một tên thua cuộc như hắn sao có thể có số điện thoại của Chúc tổng được, rõ ràng haỉ người bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau mà.
“Trương Phàm, mày đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa. Tao nói cho mày biết, sự kiên nhẫn của tao có hạn. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, người nhà Trương gia có từng quan tâm đến mày không? Mày có tin là nếu bây giờ tao tìm người đến giết mày. Thì liệu nhà họ Trương cũng sẽ không để ý đến? Một khi mày chết thì em họ của tao sẽ được tự do.”
“Nếu anh muốn có thể thử xem nha. Thử xem liệu anh và nhà họ Tô có bị tiêu diệt ngay lập tức hay không.” Trương Phàm nhún nhún vai nói.
Ngay tức khắc sắc mặt Tô Hạo đỏ lên… Đúng thật hắn không dám thử.
Nhà họ Trương thật sự rất đáng sợ!
“Trương tiên sinh, thật xin lỗi.” Đúng vào lúc này, Chúc Tỉnh Tinh vội vàng bước đến, liếc mắt môt cái liền nhân ra Trươnq Phàm.