NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị - Chương 33 Hoa Vân bối rối

  1. Home
  2. Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị
  3. Chương 33 Hoa Vân bối rối
Prev
Next

Chương 33: Hoa Vân bối rối
Khương Nhạc Nhạc bỏ điện thoại xuống, tâm trạng thật lâu cũng không thế bình tĩnh lại.
Mặc dù thông qua việc khôi phục dung mạo của cô còn có cách điều chế của Tân Nhạc Khang, cô cũng đã nhận định rằng Trương Phàm là một người vồ cùng có bản lĩnh.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc trị bệnh cứu người, cách điều chế của Tân Nhạc Khang, theo cô thấy, chắc là Trương Phàm lấy được từ phương thuốc cổ nào mà thôi.
Nhưng hiện tại, lại biết được Trương Phàm còn biết đổ thạch, hơn nữa còn cược ra được một khối phỉ thúy đế vương lục, đây là do may mắn hay là thực lực đây?
Khương Nhạc Nhạc càng tin chắc đây là thực lực của Trương Phàm.
Ngẫm lại thỉnh cầu cúa bạn thân, Khương Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra gọi cho Trương Phàm:
“Trương tiên sinh, hợp đồng đã chuẩn bị xong, khỉ nào thì anh tới ký?”
“Chờ tôi xong việc đi!”
Trương Phàm thản nhiên nói một câu rồi cúp điện thoại khiến cho Khương Nhạc Nhạc cầm điện thoại rất hồn độn… Không cần lạnh lùng như vậy chứ?
Trương Phàm đã từng nhìn thấy dung nhan của cỏ.
Biết cô xinh đẹp tới mức độ nào, nhưng hắn vẵn có thái độ như vậy, điều này quả thực phá vỡ tam quan của Khương Nhạc Nhạc.
Nhưng hết lần này tới lần khác Trương Phàm càng không thèm để ý đến dung mạo của cô thì cô lại càng cảm thấy an tâm.
Cỏ lập tức thu dọn lại một chút rồi dẩn theo đoàn đội đi thẳng đến nhà Trương Phàm ở ngoại ô phía Tây.
Cô nhất định phải dứt khoát, triệt để trói buộc người này lại ở Nhạc Khang… Nếu không, Khương Nhạc Nhạc có dự cảm là sẽ rất ít có cơ hội được nhìn thấy Trương Phàm nữa.
Mà điều này thì chắc chắn Khương Nhạc Nhạc khống có cách nào tiếp nhận được.
Trương Phàm bây giờ quả thật không đem chuyện ký hợp đồng với Nhạc Khang đế ởtrong lòng.
Không phải là hắn không coi trọng, mà là bây giờ đối với hắn việc nhanh chóng hoàn thành ý tường của mình mới là quan trọng nhất. Bất cứ chuyện gì khác, đều phái nhường cho cái này.
“Cò có thể lấy được máy cắt đá không?” Trương Phàm nhìn Hoa Vân hỏi.
“Có thể lấy được, anh muốn mấy chiếc?”
Trong xe làTrương Phàm – người đã mua hai lô nguyên thạch phí thuý. Khỏng tính khối phỉ thúy đế vương lục đã cắt ra kia, cũng còn một trăm lé hai khối chưa cắt.
Những nguyên thạch phỉ thuý này đương nhiên mua là để cắt rồi.
“Một chiếc là đủ rồi!” Trương Phàm không muốn để cho người khác biết trình độ đổ thạch của hắn, chỉ có thể một mình tự cắt đá, cho nên máy cắt đá cũng không cần nhiều.
“Tôi lập tức đi lấy cho anh một chiếc!” Hoa Vân nhanh chóng gọi điện thoại, sau khi xong việc cô nhẹ giọng nóỉ:
“Trương tiên sinh, bây giờ khẳng định là anh đã bị rất nhiều người theo dõi… Tôi có nơi an toàn, anh có muốn tạm thời tránh đi hay
không?1
“Không cần!” Trương Phàm thản nhiên nói.
Hắn muốn dùng phỉ thuý bố trí ờ trong sân, nhưng nếu như không có người ở trong sân thì bố trí làm gì chú?
Hơn nữa, hắn tin là chờ khi hắn bố trí xong thì cái sân kia của hắn sẽ vô cùng kiên cố.
Mà cho dù không bố trí tốt… Hắn có gì phải sợ chứ? Lấy trình độ luyện khí hậu kỳ hiện tại của hắn, đến bao nhiêu thì đánh ngã bấy nhiêu!
Rất nhanh, xe đã tới nhà Trương Phàm ờ ngoại ô phía Tây.
Xa xa, liền thấy xe đổ ờ trước cửa sân, có người quanh quẩn xung quanh.
Hoa Vân nhíu mày, nghiêm túc nói: “Không ngờ có người hành động nhanh như vậy, Trương tiên sinh, hay là chúng ta dời đi đi!”
“Người một nhà!” Trương Phàm cười cười, nhảy xuống xe.
Những người đang quanh quấn ờ cửa sân nhanh chóng vây lại, cung kính nói: “Tiên
sinh!”
“Ồng có thu hoạch được gì không?” Trương Phàm nhìn Thiệu Vĩ thản nhiên hỏi.
“Có thu hoạch, cái này đưa cho tiên sinh trước!” Thiệu Vĩ chỉ chỉ xe nhẹ giọng nói:
“So với lần trước cho anh còn nhiều hơn!”
“Bao nhiêu tiền?” Trương Phàm hỏỉ.
“Tiên sinh, sao tôi có thế lấy tiền của anh chứ…” Thiệu vr vội vàng xua tay.
“Bao nhiêu tiền!” Trương Phàm nhàn nhạt hỏi lạỉ.
Thiệu Vĩ cười mỉa, cẩn thận nóì: “Cái kia… tống giá là ba mươi bảy triệu!”
“Chuyển cho ông ta ba mươi bảy triệu!” Trương Phàm nhìn Hoa Vân nói.
Hoa Vân có chút bối rối.
Đảy là người nào từ đâu xuất hiện? Vật gì mà có giá tới ba mươi bảy triệu?
Chỉ là, mặc dù trong lòng Hoa Vân nghi hoặc rất nhiều, nhưng cỏ cũng không có hỏi nhiều dù chỉ một câu, cô lập tức lấy máy tính ra bắt đầu chuyển khoản cho Thiệu Vĩ.
Đương nhiên… Cô vẫn lặng lẽ liên lạc với
ông nội một chút để cho ông nội mờ quyền hạn ra, tiền riêng của cô cũng không có đủ ba mươi bảy triệu.
“Cảm ơn tiên sình[ Mau đem đồ của tiên sinh vào!” Thiệu Vĩ nhận được tiền, trên mặt ông ta cười tươi như hoa.
Ba mươi bảy triệu này, ông ta có không ít lợi nhuận trong đó.
Bớí vì ỏng ta đã báo cáo sai!
Vốn là nghĩ Trương Phàm sẽ trả giá, nhưng ông ta lại không nghĩ tới Trương Phàm ngay cả trả giá cũng không thèm trả.
Đương nhiên là ông ta nóì dối không nhiều lắm, cũng chí hơn hai triệu.
Cho nên nói mới nói là ông ta kiếm được tiền!
Tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng ngẫm lại tuyệt cảnh lúc trước, rồi lại so với bây gìờ không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể kéo gần quan hệ với Trương Phàm, Thiệu Vi cảm giác bản thân kiếm được món hời rất lớn rồi.
Cho nên ông càng có động lực vì Trương Phàm mà tìm kiếm càng nhiều dược liệu quý báu.
“Có hạt giống không?” Nhìn từng cái rương được chuyển vào trong sân, Trương Phàm hỏi.
“Có, nhưng không đủ, chỉ có mười mấy loại thôi!” Thiệu Vĩ nói.
“ừm, vất vả cho ồng rồi! Chốc nữa tỏi sẽ chia cho ông một ít tư liệu, phát hiện được những thứ này đều nhổ trồng lại đây cho tôi, nhớ là phải còn sống đấy! Giá cả sẽ không đế ông bị thiệt!” Trương Phàm muốn xây dựng linh điền để điều chế tiên dược thì trước tiên phải có hạt giống linh dược hoặc tiên dược mới được.
Nếu khõng thì sợ cũng chỉ là công cóc mà thôi.
“Không thành vấn đề!” Thiệu Vĩ vổ ngực nói: “Chỉ cần tiên sinh cần, tôi nhất đinh sẽ lấy về cho anh!”
“Được!” Trương Phàm gật gật đầu, không hề để ý tới Thiệu Vĩ.
Trái lại Thiệu Vĩ lạì đi tới gần hắn, nhìn chiếc xe đầy nguyên thạch phỉ thuý ông ta lập tức xung phong nhận việc:
“Tiên sinh, bọn tôi có thế hồ trợ!”
“Không cần, cố hết sức thu thập những
thứ đó cho tôi là được!” Trương Phàm phất tay, Hoa Vân gọi tới không ít người, hoàn toàn không cần Thiệu Vĩ bọn họ hồ trợ.
Người chuyên nghiệp đi làm việc chuyên nghiệp, đây mới là hợp lý nhất.
“Vâng tiên sinh, vậy chúng tôi cáo lui trước!” Thiệu Vĩ khẽ khom người, lúc này ông ta mới xua tay, kêu người của mình lên xe rờì đi.
Trên xe, tâm phúc của Thiệu Ví là cổ võ giả Trình Dũng quay đầu nhìn những người đang bắt đầu vận chuyến nguyên thạch phỉ thuý kia, nhẹ giọng nói:
“Ông chủ, cứ như vậy mà đi sao?”
“Trương tiên sinh không cần chúng ta hồ trợ, không đi còn ở đó làm gì nữa?” Thiệu Vĩ lau mồ hỏi trên trán, đối mặt với Trương Phàm ồng ta rất căng thẳng.
“Ông chủ, Trương tiên sinh có cần hay không là một chuyện, chúng ta có làm hay không lại là một chuyện khác! Nhiều nguyên thạch phỉ thuý như vậy, tôi lo lắng sẽ bị người khác theo dõi!”
“Có lẽ sẽ có người có chủ ý đánh vỡ những nguyên thạch phỉ thúy này! Mặc dù đối
với Trương tiên sinh mà nói mặc kệ ai tới cũng vô dụng, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng để cho Trương tiên sinh tự mình ra tay chứ?” Trình Dũng nghiêm túc nói.
“Nói có lý! Nếu như con chó con mèo gì đến đây muốn làm bẩn tay của Trương tiên sính thì thật sự không tốt! Như vậy đi, cậu mang mấy anh em âm thầm canh giữ, nếu quả thật có người muốn gây phiền toái cho Trương tiên sinh, cậu liền đi thanh lý hết đi!” Thiệu Vĩ nói:
“Tôi van muốn mau chóng thu thập dược liệu quý báu cho Trương tiên sinh, cái này quan trọng hơn!”
“Vậy phải gỉấu Trương tiên sinh sao?” Trình Dũng hỏi.
“Cậu giấu được sao? Đừng chủ động đi quấy rầy Trương tiên sinh là được!” Thiệu vr nói.
Trình Dũng cười ngại ngùng, gẵi gãi đầu. Đúng thật là muốn giấu diếm Trương tiên sinh là chuyện hoàn toàn khỏng có khả năng. Trương tiên sinh thật sự quá lợi hại!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 33 Hoa Vân bối rối"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com