Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị - Chương 36: Mê huyễn trận hiển uy
Lữ Hoa là một tên trộm chuyên nghiệp.
Hơn nữa ánh mắt hắn ta rất cao. Vật phẩm không có giá trị lớn thì hắn ta sẽ không ra tay. Hắn ta vô cùng hưởng thụ cái loại thống khổ khỉ người khác thoáng cái đau mất mấy trăm triệu.
Cho nên, sau khi nghe nói Nam Tuyền xuất hiện một khối phỉ thúy đế vương lục có giá trị hàng trăm triệu, hắn ta vừa nhận được uỷ thác liền chạy tới đây.
Cuối cùng, ngay lúc trời tờ mờ sáng, hắn ta đã tới nơi này.
Hắn ta không tuỳ tiện ra tay, đặc biệt là khi nhìn thấy tình huống có hai nhóm người đang canh giữ.
Vốn dĩ hắn ta muốn kiên nhẫn chờ cơ hội.
Nhưng hắn ta lại không ngờ tới rằng Trương Phàm cắt xong đám phỉ thuý kia xong lại gọi hai nhóm người đỉ ăn sáng!
Sân bên này không còn ai canh giữ.
Vườn không nhà trống?
Có bẫy?
Những thứ này Lữ Hoa đều nghĩ tới, dù sao sân bên này cũng không để lại bất luận nhân
viên trông coi gì, thật sự rất không bình thường.
Nhưng thời gian lại cấp bách!
Trương Phàm bọn họ ăn sáng có thề bao lâu chú? Lát nữa bọn họ trở về, sẽ không có cơ hội tốt như bây giờ nữa.
Hắn ta cũng có thể công khai cướp đoạt.
Nhưng rõ ràng là đó lựa chọn khi bất đắc dĩ thôi, cũng là không có hàm lượng kỹ thuật nhất. Bình thường hắn ta đêu sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy!
Cho nên, Lữ Hoa cuối cùng vẫn hành động.
Hắn ta là cổ võ giả, hơn nữa vô cùng am hiểu khỉnh công, chỉ thấy hắn ta bay đi vài bước, nhảy người một cái liền trực tiếp vượt qua tường vây.
Nhưng vừa vượt qua tường vây, Lữ Hoa liền cảm thấy hoa mắt.
Tất cả những gì xuất hiện trước mắt đều là một mảnh sương mù trắng xoá mênh mông, giống như trời đất chỉ toàn là những thứ này.
Vẻ mặt Lữ Hoa thận trọng, thử đi hai bước, hết thảy xung quanh vẫn không có bất kỳ chút xíu thay đổi nào.
Hắn ta không biết đây rốt cuộc là cái gì,
tiếp tục di chuyển…
Thế nhưng, mặc kệ đỉ tới đâu, tất cả dều là sương mù trắng xoá mênh mông.
Cuối cùng hắn ta cũng bỏ chạy.
Tuy nhiên khỉ hắn ta đã cảm giác mình chạy đỉ được mấy kỉlomet rồi nhưng tất cả những sương mù trắng xoá mênh mông kia vẫn không có gì thay đổi.
Lần này Lữ Hoa hoàn toàn trở nên luống cuống.
Hắn ta thậm chí còn bắt đầu la hét với hy vọng sẽ gặp được ai đó.
Đáng tiếc, ngoại trừ âm thanh của hắn ta ra, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Hắn ta đột nhiên phát hiện, so với hoàn cảnh trắng xóa mù mịt không có điểm cuối này, yên tĩnh không tiếng động mới là làm cho người khác cảm thấy sợ hãi nhất.
“Có thể có một người đỉ ra được hay không vậy?” Lữ Hoa đã chạy đến mệt mỏi, cũng kêu đến mệt mỏi, hắn ta tê liệt ngã trên mặt đất nhẹ giọng nỉ non.
Đáng tiếc, đáp lại hắn ta vẫn là sự yên tĩnh không một tiếng động…
Trương Phàm mang theo một đám người ăn uống no say trở về.
Vừa nghe Trình Dũng với Hoa Vân nói về giang hồ.
Trình Dũng được tính là một tán tu, Hoa Vân là danh môn chính thống.
Thú vị chính là, giang hồ trong mắt hai người họ dường như hoàn toàn không giống nhau.
Theo Hoa Vân, mặc dù giang hồ có phân tranh, nhưng cũng coi như tuân thủ quy củ, lộ ra thân phận đệ tử của Thánh Võ Tông, rất ít khi đụng phải chuyện phiền toái.
Nhưng cái nhìn của Trình Dũng thì không giống vậy, nói giang hồ không cần phân tranh quá nhiều, bất kỳ tranh đoạt một chút tài nguyên tu luyện đều sẽ dẫn đến mưa gió máu tanh.
Trương Phàm nghe đến say sưa, kỳ thật đối với việc phân tranh hay không phân tranh, hoặc là nói đối với tán tu hay vớỉ danh môn chính thống gì đó, hắn cũng không quá để ý.
Hắn để ý chính là, bọn họ đều đang cần tài nguyên tu luyện như thế nào.
Dù sao, tài nguyên tu luyện trong miệng cổ
võ giả cũng rất có thể sẽ áp dụng cho hắn.
Chỉ là sau khi hiểu rõ hắn lại có chút thất vọng. Chẳng qua cũng chỉ là một ít linh khí hơi nồng, một ít dược liệu, lỉnh quả có thể xúc tiến tu luyện.
Cẩn thận hỏi thăm… Hiệu quả cũng không phải quá tốt.
Nhưng có một điểm trái lại làm cho Trương Phàm cảm thấy vô cùng hứng thú, chính là tin tức mà Hoa Vân để lộ ra. Tin tức về việc Thánh Võ Tông cùng những tông môn khác đều có căn cơ riêng, có rất nhiều thứ tốt. Nhưng đáng tiếc là bởi vì địa vị của cô bên trong Thánh Võ Tông cũng không cao nên hiếu biết cũng không sâu.
Trương Phàm âm thầm cân nhắc, về sau có thể tìm thời gian đỉ Thánh Võ Tông nhìn xem một chút, xem thử bên kia rốt cuộc có tài nguyên mà bản thân hắn cần hay không.
Nếu như có thì sẽ lại là một loại xúc tiến đối với bản thân nha.
Hơn nữa, Trương Phàm bây giờ cũng có chút hiểu rõ Thiệu vr đang tiếp xúc với giới nào.
Trình Dũng tính tán tu, Thiệu Vĩ đương nhiên cũng là như vậy.
Như vậy vòng tròn tiếp xúc cũng tự nhiên là cái quần thể tán tu này, như vậy những đồ vật có thể lấy được cũng hoàn toàn không giống với loại thế lực Thánh Võ Tông này có.
Xem ra, hắn nên phát triền thêm người của mình ở các tông phái.
Hoa Vân… Không biết cô có thể gánh vác trọng trách này hay không?
Trong lúc Trương Phàm suy nghĩ thì đã đi tới sân.
Trương Phàm dừng ở cửa sân khoát khoát tay nói: “Các người bận cái gì thì đi làm cái đó đỉ, không cần nhìn chằm chằm bên này, chỗ của tôi… Không có bất luận kẻ nào có thể xông vào đâu!”
Trình Dũng muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi.
Hoa Vân nhíu mày khuyên nhủ: “Trương tiên sinh, có thực lực thì tự tin là chuyện tốt, nhưng…”
“Dừng, không nhưng nhị gì cả… Không tin cô có thể xông vào thử một lần!” Trương Phàm ngắt lời Hoa Vân, cực kỳ tự tin mà nói.
Hoa Vân bĩu môi, không phục nói: “Thử thì thử, chỗ nào cũng được sao?”
“Đương nhiên!” Trương Phàm gật đầu.
Hoa Vân thoáng đỉ cách cửa lớn hơi xa một chút, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, tường vây dưới thân pháp của cô tựa như là không có tồn tại.
Đối với bất kỳ một cổ võ giả nào mà nói, vượt qua tường vây của viện Trương Phàm chỉ sợ cũng là chuyện dễ dàng nhất – thậm chí rất nhiều người bình thường tố chất thân thể không tồi đều có thể thoải mái làm được điều này.
Chỉ là, Hoa Vân nhảy qua.
Nhưng tiếp theo đó lại không có động tĩnh cả.
Thậm chí người của Hoa Vân cảm thấy không thích hợp hô vài tiếng cũng không có chút đáp lại.
“Trương tiên sinh..” Người của Hoa Vân có chút lo lắng.
“Không sao đâu!” Trương Phàm nhàn nhạt cười nói: “Nếu như các người lo lắng, cũng có thể nhảy vào tìm xem!”
Vì không để cho những người này cả ngày canh giữ ở đây làm phiền hắn, Trương Phàm không ngại triển lộ một chút về mê huyễn trận.
Thậm chí, hắn còn hy vọng mê huyễn trận
có thể được nhiều người biết đến. Tốt nhất là có thể tận khả năng thu hút nhiều cổ võ giả!
Hắn muốn tiếp xúc nhiều hơn vớỉ cổ võ giả, cũng muốn hiểu rõ sâu sắc hơn về vòng tròn tu luyện của cổ võ giả, nhìn xem cái vòng tròn này đến cùng có tài nguyên tu luyện gì.
Người của Hoa Vân nhìn nhau, vẫn không yên lòng, sau đó chọn vị trí tường chỗ Hoa Vân nhảy vào khi nãy rồi có hai người cũng trèo qua.
Chỉ là giống với Hoa Vân, hai người này trèo tường xong cũng không có động tĩnh, giống như đá chìm đáy biển!
“Còn có ai muốn thử không?” Trương Phàm nhìn về phía mọi người.
“Chuyện là… Trương tiên sinh, tôi muốn thử xem!” Trình Dũng đột nhiên mở miệng.
Bất kể là tình huống gì đều không thể có nguy hiểm, đây là có thể tuyệt đối khẳng định. Nếu đã như vậy… Vậy không bằng tự mình thí nghiệm một chút Trương Phàm rốt cuộc dùng thủ đoạn như thế nào.
“Đi đỉ, bất kỳ ai cũng dều có thể! Với lại, vị trí nào cũng được!” Trương Phàm vừa cười vừa nói: “Sân lớn như vậy, đừng chỉ thử ở một chỗ chứ!”
‘Vậy tôi đổi chỗ khác!” Trình Dũng lập tức chạy đến chỗ sân sau bên kia.
Người của Trình Dũng cũng nhao nhao tự tìm vị trí trèo tường… Không có gì khác, bọn họ nhận được ám chỉ của Trình Dũng.
Đây chính là mệnh lệnh!
Nhìn thấy loại tình huống này, những người còn lại của Hoa Vân cũng không hàm hồ nữa, mỗi người đều tự tìm vị trí trèo tường.
Nhưng sau đó đều không có động tĩnh!
Trương Phàm chắp hai tay sau lưng, lấy chìa khoá mở cửa sân ra, cười híp mắt đi vào, sau đó nhìn bốn phía của sân.
Kỳ thật từ góc độ của hắn mà xem, Hoa Vân, Trình Dũng những người này đều ở chỗ chân tường không ngừng đảo quanh bồi hồi, hoặc là la to, hoặc là ra sức chạy trốn, nhưng trên thực tế thì sao? Bọn họ đều đang tập trung trong một khu vực nhỏ hẹp.
“Ồ…”
Trương Phàm sớm đã đoán trước được kết quả như vậy, nhưng hắn lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xa lạ…