Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị - Chương 42 Một cái tát
Chương 42: Một cái tát
“Đập chiếc xe này cho tôi!”
Trương Thiếu Sơn dẫn theo một đám người đi đến, vẫy tay ra hiệu đập xe.
“Trương Thiếu Sơn, anh làm gì vậy!” Chúc Tinh Tinh vội vàng xuống xe.
“Cô tránh xa một chút!” Trường Phàm xuống xe, nói với Chúc Tinh Tinh.
“Nhưng mà…” vẻ mặt của Chúc Tinh Tinh tràn đầy lo lắng.
Trường Phàm mỉm cười: “Chỉ cần tôi không muốn thì không ai có thế đập xe tôi!”
Chúc Tinh Tỉnh nhìn thấy Trương Phàm tự tin như vậy, do dự một chút rồi bước sang một bên.
“Trương Phàm!” Trương Thiếu Sơn nhìn Trương Phàm, cười nói: “Anh cảm thấy anh có thể lừa được tôi sao? Viên nguyên thạch phỉ thúy mà anh chọn mở ra không có nổi một chút ngọc nào!”
“Không phải anh gày bẫy trước sao?” Trương Phàm chớp mắt.
“Tôi không đế ý đến chút tiền này, nhưng mà anh đó, có phải rất khó chịu không?” Trương Thiếu Sơn lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, Trương Phàm, tốt nhất là anh nên hủy bỏ hôn ước với Tô Nhược Tuyết đi, hai người căn bản không phải là người của cùng một thế giới, nếu không, có tin là tôi sẽ chơi chết anh không?”
“Tôi thật sự không tin!” Trương Phàm nhún vai.
“Xem ra là anh tự mình muốn chết!” Trương Thiếu Sơn vung tay lên: “Còn chần chừ cái gì, đập xe! Đập nát xe! Đập nát cái xe này! Tai điếc hết rồi sao, không nghe thấy lời tôi nói à?”
Đám người lập tức ùa đến, trên tay cầm ống thép và gậy gộc, trực tiếp lao đến xe của Trương Phàm.
Trương Phàm khẽ lắc đầu: “Tôi nói rồi, trừ phi tôi đồng ý, nếu không, không có ai có thể đập được xe của tôi! Tại sao anh lại không nghe?”
Trương Thiếu Sơn cười lạnh: “Cứ giả vờ đi! Tiếp tục giả vờ đi! Tôi lại muốn xem xem làm sao mà không đập được!”
“Vậy anh phải mở to mắt nhìn cho kỹ!” Trương Phàm mỉm cười, giơ bàn tay lên, những cây kim bạc bay ra như Thiên Nữ tán hoa.
Sau đó, từng tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Trong chớp mắt, cổ tay của tất cả những người muốn đập xe của Trương Phàm đều bị một cây kim bạc đâm thủng!
Máu tươi dọc theo kim bạc không ngừng chảy xuống!
“Nào, tiếp tục đập đi!” Trương Phàm ngoắc ngón tay.
Trương Thiếu Sơn sững sờ, anh ta không ngờ Trương Phàm lại có thủ đoạn như vậy.
Nhưng, ngay cả khi như vậy, anh ta cũng chỉ sững sờ trong giây lát, ngay sau đó lập tức phất tay: “Đập tiếp cho tôi, tay phải không dùng được thì dùng tay trái! Tay trái không được thì dùng tay phải! Ai đập nát chiếc xe này, tôi thưởng một triệu!”
Đám người vốn dĩ đang sợ hãi vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức đỏ ngầu lên, cảm xúc trong nháy mắt tăng vọt!
Bỏ qua cơn đau do kim bạc đâm vào cổ tay, bọn họ hét lớn lên một tiếng rồi lao về phía trước.
Một triệu!
Đủ khiến người ta điên cuồng.
Trương Phàm lắc đầu, có tiền đúng là tốt thật, nhưng cũng phải còn mạng đế mà tiêu xài mới được!
Bóng dáng hắn lóe lên, lao về phía đám người.
Sau đó, những tiếng thét thê thảm hơn nữa lại vang lên.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám người này đều bị Trương Phàm đánh ngã xuổng đất, không có ngoại lệ, tất cả đều bị gãy chân!
“Một triệu! Thật sự rất nhiều đó!” Trương Phàm vừa cười nói vừa rút những cây kim bạc trên cổ tay của bọn họ ra.
Kiểu nói hời hợt kết hợp với dòng máu chảy ra khi rút cây kim bạc ra ngoài, nhìn thế nào cũng đều mang lại cảm giác quỷ dị.
Trong lòng Trương Thiếu Sơn cũng có chút rờn rợn.
Đặc biệt là sau khi Trương Phàm rút hết kim bạc ra rồi chậm rãi đi về phía anh ta, Trương Thiếu Sơn vô thức lùi lại một bước.
Điều này khiến Trương Thiếu Sơn lập tức đỏ bừng mặt!
Anh ta vậy mà lại cảm thấy sợ hãi!
Vậy mà lại cảm thấy sợ Trương Phàm!
Nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài, sau này làm sao anh ta còn có thế lăn lộn trong cái vòng thượng lưu của Nam Tuyền này được nữa?
“Trương Phàm, anh dám đụng vào tôi sao?” Trên mặt Trương Thiếu Sơn nở nụ cười hung ác tràn đầy sự tự tin.
Trương Phàm đáp lại bằng một cái tát.
Trương Thiếu Sơn hoàn toàn ngây ngấn cả người!
Hoàn toàn không ngờ tới Trương Phàm vậy mà lại thật sự dám đánh anh ta.
Chúc Tinh Tinh ở bên cạnh cũng sững sờ.
Cú sốc do cái tát này mang đến cho cô thậm chí còn lớn hơn cú sốc khi Trương Phàm dễ dàng xử lý tất cả đám người vừa rồi.
Trương Thiếu Sơn!
Đây là Trương Thiếu Sơn!
Tát vào mặt Trương Thiếu Sơn cũng giống như tát vào mặt nhà họ Trương!
“Anh dám đánh tôi!” Trương Thiếu Sơn bừng tỉnh, gào thét dữ tợn.
Chát!
Trương Phàm không nói gì, tát thêm lần nữa.
“Mẹ nó, anh!”
Chát!
Tiếp theo là cái tát thứ ba.
“Anh!”
Chát!
‘Tôi.’
Chát!
Sau năm cái tát liên tiếp, Trương Thiếu Sơn cuối cùng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ là ánh mắt của anh ta vô cùng âm trầm đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Phàm ngay lập tức.
“Không phục?” Trương Phàm mỉm cười nhìn Trương Thiếu Sơn.
Trương Thiếu Sơn không dám lên tiếng.
“Không phục cũng không sao! Hoan nghênh anh đến tìm tôi bất cứ lúc nào!” Trương Phàm vổ lên mặt Trương Thiếu Sơn, cười nói:
“Chỉ là lần sau, tốt nhất anh nên dùng thủ đoạn cao cấp hơn, đừng để tôi đánh anh mà anh lại không có chút năng lực đánh trả nào! Phế vật!”
Sắc mặt của Trương Thiếu Sơn lập tức đỏ bừng lên.
Từ nhỏ đến lớn anh ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này?
Nhưng lúc này anh ta thật sự không dám nói một lời nào, loại cảm giác nghẹn khuất này khiến cho anh ta cảm thấy bản thân sắp nổ tung.
“Chúc tổng, đế tôi cho cô quá gian một đoạn nhé?” Trương Phàm mỉm cười nói với Chúc Tinh Tinh.
“Được, được!” Chúc Tỉnh Tinh gần như vô thức đồng ý.
Khí thế áp bách Trương Thiếu Sơn vừa rồi của Trương Phàm khiến cho cô dường như không dám phản bác một chút nào.
“A a a!” Sau khi Trương Phàm và Chúc Tinh Tinh lái xe rời đi, Trương Thiếu Sơn gào thét lên như phát điên.
“Trương Phàm, tôi muốn anh chết! Tôi muốn anh phải chết!” Nếu trước đây Trương Thiếu Sơn vì Tô Nhược Tuyết mà muốn gây phiền phức cho Trương Phàm, muốn dạy dỗ Trương Phàm một chút, thì bây giờ, chính là triệt đế kết thù!
Anh ta muốn chơi chết Trương Phàm, nhất định phải chơi chết thằng chó đó!
Trên xe, Chúc Tinh Tinh lo lắng nói: “Trương tiên sinh, anh bốc đồng quá, anh sỉ nhục Trương Thiếu Sơn như vậy, sợ là chuyện này sẽ không kết thúc ở đây đâu!”
“Vậy thì cứ để anh ta đến!” Trương Phàm thản nhiên nói: “Đợi lần sau, anh ta sẽ chỉ thê thảm hơn lần này mà thôi.”
Chúc Tinh Tinh mở miệng muốn hỏi xem hắn lấy đáu ra nhiều tự tin như vậy.
Lần này Trương Thiếu Sơn không chuẩn bị trước nên mới như vậy.
Đừng tưởng rằng có bản thân chút năng lực là có thể ăn chắc Trương Thiếu Sơn.
Nguồn lực mà nhà họ Trương có thế huy động để mời cao thủ quả thực không quá nhiều nhưng cũng không hề ít, có rất nhiều người nguyện bán mạng cho nhà họ Trần.
Đến lúc đó, hai tay khó mà đánh nối bốn người.
Chỉ là, khi nhìn thấy Trương Phàm tự tin như vậy, lại nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ, Chúc Tinh Tinh cuối cùng cũng không nói ra lời này.
Thậm chí cô còn cảm thấy Trương Phàm có chút quá cuồng vọng.
Thậm chí cô còn tự hỏi liệu chuyện hôm nay có khiến Trương Thiếu Sơn ghi hận cô hay không.
Nếu đúng là như vậy thì chính là tổn thất lớn.
Trương Phàm nhanh chóng đỗ xe bên cạnh lối ra của chợ Ngọc, có một chiếc xe tải lớn đã đỗ ở đây từ trước.
Thỉnh thoảng, có một ít người sẽ đưa đến một hai khối nguyên thạch.
Trương Phàm bước xuống xe, những người đang bận rộn làm việc lập tức cung kính chào.
Chúc Tinh Tinh có chút bối rối.
“Trương tiên sinh, đây là?” Chúc Tinh Tinh
trong lòng đã có một suy đoán, nhưng cô không thể tin được, khônq khỏi hỏi lại.