Tuyệt Thế Long Thần - Chương 107 Tằm đen của Trương Gia Giới
Chương 107: Tằm đen của Trương Gia Giới
Trong phòng Tổng thống, không có ai ngồi trên ghế sô pha, tất cả mọi người đều đứng quanh giường, bọn họ muốn nhìn xem Dương Phàm cứu người thế nào.
Dương Phàm không chút hoang mang, đầu tiên hắn lấy một cái bình không đến, sau đó cởi quần áo Dương Vệ Quốc ra rồi gõ lên bụng ông ta.
Lý Thi Thi ở bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày.
Tiến sĩ Cát khó hiểu hỏi: “Chú em, bệnh tình của Dương tiên sinh thế nào?”
Dương Phàm cười trả lời: “Dương tiên sinh không bị bệnh.”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Không bị bệnh à? Nhìn ông ta cứ như sắp chết vậy mà nói không bị bệnh là thế nào?
Vương Lệ Trữ rất tin tưởng Dương Phàm, tuy cô ta không biết Dương Phàm đang làm gì nhưng cô ta tin Dương Phàm đã tìm được nguyên nhân rồi.
Mặc dù Tô Mộng Dao đã thấy được y thuật của Dương Phàm, nhưng lúc này cô ấy cũng không khỏi lo lắng.
Dù sao thì ngay cả Tiến sĩ Cát và Lý Thi Thi đề bó tay, y thuật của Dương Phàm chẳng lẽ lại giỏi hơn bọn họ à?
Tuy lần trước ở nhà thị trưởng, cô ấy thấy tài nghệ của Dương Phàm vượt qua Lý Thi Thi, nhưng trong đó có quá nhiều may mắn.
Người này dù sao cũng không nên làm bậy như vậy chứ, nhỡ đắc tội nhà họ Dương thì dù có là Vương Lệ Trữ cũng không bảo vệ được hắn.
Lý Thi Thi và Tiến sĩ Cát cũng bổi rối, không biết Dương Phàm đang làm cái quái gì.
Lý Thi Thi nghi ngờ hỏi: “Không bị bệnh thì sao lại như vậy?”
Dương Phàm trả lời: “Theo lý thuyết thì Dương tiên sinh không bị bệnh nhưng trên thực tế cũng coi như là bị bệnh.”
Mọi người khó hiểu, hắn đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc là có bị bệnh hay không?
Đây không phải là bệnh Schrodinger à?
Anh em Dương Thanh Lục thấy hành động kỳ lạ của Dương Phàm thì cho rằng hắn vẫn còn mang thù, cổ ý muốn sỉ nhục cha bọn họ.
Hai người vừa muốn tiến lên ngăn cản thì thấy Dương Phàm lấy ra một túi châm bạc ra.
Dương Phàm lấy châm bạc ra lần lượt đâm vào kỳ kinh bát mạch* của Dương Vệ Quốc, phong bế huyết khí ông ta lại.
*Còn gọi là Tám mạch khác kinh gồm: Mạch Xung, Mạch âm kiểu, Mạch Đới, Mạch Dương kiểu, Mạch Đốc, Mạch âm duy, Mạch Nhâm, Mạch Dương du.
Sau đó hắn khép hai ngón tay phải lại, tập trung khí lực gõ nhẹ vào bụng dưới của Dương Vệ Quốc, rồi di chuyến hai ngón tay dọc theo bụng hướng lên trên.
Lúc hai ngón tay hắn đặt lên cổ Dương Vệ Quốc, miệng ông ta bỗng nhiên mở ra.
Khi Dương Phàm di chuyến ngón tay lên trên thì một con sâu màu đen giống sâu đậu bò ra khỏi miệng Dương Vệ Quốc.
Mọi người đứng xung quanh thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, Tô Mộng Dao và Dương Uyển Ngọc đều bịt miệng lại, suýt chút nữa đã nôn ra.
Lý Thi Thi khiếp sợ nhìn chằm chằm con sâu màu đen.
Tay trái Dương Phàm cầm bình không, tay phải búng một cái rồi nhét con sâu màu đen vào trong bình.
“Tằm đen của Trương Gia Giới?” Lý Thỉ Thi kinh ngạc thốt lên.
Dương Phàm nhìn cô ấy cười nói: “Cô cũng biết nhiều đấy, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”
Lý Thi Thi không để ý đến sự cười nhạo của hắn, ánh mắt phức tạp không biết đang nghĩ gì.
Dương Phàm thu châm bạc lại rồi nói với anh em nhà họ Dương: “Sửa soạn quần áo lại cho ông ta đi, khi nào ông ta tỉnh thì báo cho tỏi, tôi có việc muốn hỏi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài ngồi xuống sô pha.
Vẻ mặt anh em Dương Thanh Lục đầy sự khó tin, bọn họ không ngờ rằng trong bụng cha mình lại có một con sâu lớn như vậy.
Tiến sĩ Cát và Lý Thi Thi thấy Dương Phàm đi ra ngoài thì vội vàng bước tới kiểm tra cơ thể Dương Vệ Quốc.
Tô Mộng Dao ở bên cạnh vần đang cổ gắng kiềm chế bản thân không được nôn ra.
Tận mắt nhìn thấy con sâu bò từ miệng Dương Vệ Quốc ra, thật sự là quá ghê tởm.
Vương Lệ Trữ theo Dương Phàm ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Sao lại có một con sâu vậy?”
Dương Phàm khẽ cười, nói: “Chị từng nghe qua Cổ trùng chưa? Chắc là có người muốn lấy mạng Dương Vệ Quốc.”
Vương Lệ Trữ lập tức cảm thấy cả người tê dại, trước đây đúng là cô ta đã nghe nói đến việc hạ cổ, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không
thể tin được.
Dương Phàm đưa bình chứa tằm đen đến trước mặt Vương Lệ Trữ, nói: “Chị có muốn ăn nó không, nó có thể giúp chị đột phá đến Ngưng Đan cảnh đấy.”
Vương Lệ Trữ sợ tới mức hét lên, vội vàng đứng dậy: “Cút, cậu mới muốn ăn đấy, tôi sợ nhất là mấy thứ thân mềm thế này.”
Dương Phàm cười xấu xa, hỏi: “Không thích thân mềm à? Vậy nếu cứng lên thì chị sẽ thích à?”
Vương Lệ Trữ sửng sốt, sau đó nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Dương Phàm mới giật mình hiểu ra, cô ta duỗi tay nhéo mạnh vào eo Dương Phàm.
“Không biết xấu hố.”
Dương Phàm hét lên, giả vờ vô tội nói: “Chị làm gì vậy? Tôi chỉ muốn luyện chế nó thành đan dược thôi, chị nghĩ gì đấy?”
Vương Lệ Trữ trừng mắt nhìn hắn: “Có ma mới tin cậu, thằng nhóc không đứng đắn.”
Nói xong, cô ta tức giận ngồi xuống một bên.
Dương Phàm cười lắc đầu, hắn đi vào phòng làm việc lấy giấy bút đến rồi bắt đầu viết.
Một lúc sau, Dương Uyển Ngọc từ phòng ngủ đi ra, nói: “Thần y, cha tôi tỉnh rồi.”
vừa viết xong cho Dương Uyển Ngọc.
“Dựa theo phương thuốc này đi hốt thuốc, cho cha cô uống ba ngày là có thế khỏi hẳn.”
Dương Uyển Ngọc nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, liên tục nói cảm ơn rồi cầm phương thuốc ra khỏi phòng tự mình đi bốc thuốc.
Dương Phàm đi vào phòng ngủ, Dương Thanh Lục vội vàng nói với cha mình: “Cha, chính vị thần y này đã cứu cha.”
Lúc này Dương Vệ Quốc đang ngồi trên giường, mặc dù ông ta còn hơi yếu nhưng đã có thể nói chuyện được.
Ông ta ngấng đầu nhìn Dương Phàm, chậm rãi nói: “Cảm ơn cậu.”
Khi nhìn thấy gương mặt của Dương Phàm, ông ta nhất thời sững sờ.
Một lúc sau ông ta mới hỏi: “Không biết thần y tên gì?”
Dương Phàm trả lời: “Tôi tên Dương Phàm.”
Dương Vệ Quốc sửng sốt một chút sau đó thở dài nói: “Xin lỗi, cậu làm tôi nhớ tới một vị cố nhân.”
“Chàng trai trẻ quê ở đâu?”
Dương Phàm trả lời: “Tôi lớn lên ở Giang
Thành.”
Dương Vệ Quốc vốn còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng lời đến bên miệng lại bị ông ta nuốt xuống.
“Cảm ơn chàng trai trẻ, nếu không nhờ có cậu sợ là tôi đã không qua khỏi rồi.”
Lý Thi Thi ở bên cạnh bước lên nói: “Chú Dương, chú gọi Dương Phàm là được, chú gọi hắn là chàng trai trẻ, hai người Thanh Lục, Ngọc Uyển không biết phải gọi hắn thế nào.”
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, trong lòng đã đoán được ý của Lý Thi Thi.
Hắn kiếm cớ để mọi người ra ngoài rồi hỏi Dương Vệ Quốc: “Chú Dương, chú có biết mình bị người ta hạ cố trùng không?”
Dương Vệ Quốc giật mình, suy nghĩ một chút ròi lẩm bẩm: “Cái gì nên tới thì vẫn tới.”
Ông ta dường như nghĩ tới cái gì vội vàng hỏi Dương Phàm: “Thần y Dương có thể loại bỏ cổ trùng sao?”
Dương Phàm không nói gì mà chỉ gật đầu.
Dương Vệ Quốc vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, sau này chắc chắn tôi sẽ còn làm phiền thần y, cậu yên tâm, cậu cứ tùy ý ra giá tôi sẽ không mặc cả.”
hắn tiếp tục hỏi: “Chú Dương có biết người hạ cổ trùng là ai không?”
Dương Vệ Quốc suy nghĩ một lát rồi nói với Dương Phàm: “Thần y Dương, không phải tôi muốn giấu giếm cậu, chỉ là những chuyện này cậu không biết thì tốt hơn.”
Dương Phàm thấy ông ta đang lo lắng điều gì nên cũng không hỏi nữa.
Hai người trò chuyện được một lúc thì Dương Phàm mới đi.
Dương Phàm muốn về nhà dùng tằm đen luyện chế đan dược nên cũng không đến dự tiệc quảng bá nữa.
Ngược lại Vương Lệ Trữ rất có hứng thú với tiệc quảng bá, dù sao thì thương hội Thuận Thái của cô ta phải giành được quyền quản lý thuốc Tuyết Phù.
Dương Phàm nhờ Tô Mộng Dao đưa hắn về nhà.
Sau khi tạm biệt mọi người, Dương Phàm và Tô Mộng Dao bước ra khỏi phòng.
“Dương Phàm, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.” Hai người vừa ra khỏi phòng thì Lý Thi Thi cũng đi theo.
Dương Phàm bảo Tô Mộng Dao chờ một lát sau đó đi theo Lý Thi Thi đến cuối hành lang.