Tuyệt Thế Long Thần - Chương 62 Thực sự có bữa trưa miễn phí
Chương 62: Thực sự có bữa trưa miễn phí
Dương Phàm đúng là vô tâm, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Dương Phàm thức dậy, cũng không hề vội vã tu luyện mà bước ra khỏi phòng muốn phá vỡ tình huống xấu hổ này.
Chỉ là khi bước ra khỏi phòng ngủ, hắn mới phát hiện Đường Ngữ Yên đã ra ngoài, trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hắn.
Để tránh xấu hổ, Đường Ngữ Yên đã dậy sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.
“Cò gái ngốc.1′
Dương Phàm cười khổ rồi trở về phòng tu luyện.
Sau khi hoàn thành việc tu luyện hôm nay, Dương Phàm tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn và bắt đầu ăn sáng.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Phàm lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Tô Trường Lâm gọi tới, hắn nhanh chóng ấn nút trả lời.
“Tiểu Phàm, cháu đã tìm được việc làm chưa? Gần đây không thấy cháu đến chỗ chú
chơi.1′
Nghe Tô Trường Lâm nói vậy, Dương Phàm xấu hổ cười cười, đành tìm đại một lý do cho qua chuyện.
“Dạ, cháu vừa tìm được việc làm, gần đây lại không tiện xỉn nghỉ phép, chờ cháu tan làm, cháu sẽ đến thăm chú.”
Tô Trường Lâm thở dài, nói với Dương Phàm: “Gần đây có chút chuyện xảy ra ở công ty, có thời gian thì đến tâm sự với Mộng Dao nhé, dạo này con bé phải chịu rất nhiều áp lực.”
Dương Phàm hỏi: “Chú, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Trường Lâm trả lời: “Chỉ là chuyện của công ty thôi, khỉ nào rảnh rỗi, cháu khuyên Mộng Dao một chút, con bé này từ nhỏ đã nghe lời con.”
Tô Trường Lâm đương nhiên không nghĩ Dương Phàm có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề của công ty nên không nói cho Dương Phàm biết chuyện.
Dương Phàm cũng không hỏi thêm gì, chỉ đồng ý rồi cúp máy.
Từ nhỏ hắn đã sống ở nhà họ Tô, nếu nhà họ Tô có việc gì đương nhiên hắn phải giúp đỡ.
Sau khi ăn xong, hắn không gọi điện cho Tô Mộng Dao mà đi thẳng đến tập đoàn Tô Thị.
Lúc đến văn phòng trên tầng cao nhất, Dương Phàm gõ cửa rồi bước vào.
Tô Mộng Dao đang ngồi ở bàn làm việc, một tay đặt trên trán, vẻ mặt buồn bã.
Thấy Dương Phàm đi vào, cô ấy gượng cười chào hỏi.
Tô Mộng Dao mặc trang phục công sở trông rất quyến rũ, chỉ có điều, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hơi mệt mỏi khiến hắn thấy mà thương.
Dương Phàm ngồi đối diện với Tô Mộng Dao, mỉm cười hỏi: “Sao nhìn em tiều tuy thế? Công ty đang gặp khó khăn phải không?”
Tô Mộng Dao nhẹ nhàng thở dài mà không nói gì, đôi mắt đẹp của cô ấy như được phủ một lớp sương mù.
“Thôi nào, có chuyện gì không vui thì kể ra đi, để anh đây giúp em vui lên một chút.”
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Dương Phàm khiến Tô Mộng Dao dở khóc dở cười, không kiềm được chảy nước mắt.
Dương Phàm lấy hai tờ khăn giấy từ hộp giấy trên bàn làm việc rồi đưa cho cô ấy, vừa
cười vừa nói: “Được rồi, có anh đây mà, bất kể là chuyện gì, hôm nay anh đây sẽ giúp em giải quyết.”
Tô Mộng Dao nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, kiềm chế cảm xúc rồi mới nói:
“Xin lỗi, 200 triệu mà em mượn của anh có lẽ phải trả muộn một chút.”
Dương Phàm sửng sốt, lúc này mới nhớ ra lúc bọn họ cùng nhau đi vay tiền, hắn đã đưa cho Tô Mộng Dao 200 triệu.
Hắn cười nói: “ôi trời, có gì phải xin lỗi, em không nói anh cũng quên mất, chỉ có 200 triệu thôi mà, vốn đĩ cũng không định bắt em trả.”
Tô Mộng Dao cười khổ, bình thường Dương Phàm khá đáng tin cậy, nhưng khi khoác lác lại hay làm quá.
Chỉ có 200 triệu thôi à? Ha ha, cứ giả vờ như vậy cũng hơi quá rồi đây.
Tô Mộng Dao biết hắn đã vay 10 tỷ, nhưng đó là vay vẫn phải trả.
Chỉ là cô ấy không biết, hai ngày qua Dương Phàm đã kiếm lời được 5 tỷ, hai ngày tới có thể kiếm thêm vài tỷ từ nhà họ Mã.
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm, có chút tức giận nói: “Làm em cứ tưởng thật đây.”
Dương Phàm cười nói: “Em phải biết trên trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cá.
Tô Mộng Dao mỉm cười tự hào, nói: “Công ty của em có nhà án, buổi trưa có thể án thoải mái, hay là chút nữa em dẫn anh đi ăn bữa trưa miễn phí để mở mang tầm mắt nhé.”
Dương Phàm:”…”
“Nói chuyện chính đỉ, em buồn vì chuyện gì vậy?” Dương Phàm nghiêm túc hỏi.
Tô Mộng Dao bình tĩnh nói: “Anh có biết nhà họ Mã đã xảy ra chuyện không?”
Dương Phàm vuốt vuốt cằm, làm sao hắn không biết được, chuyện đó do hắn gây ra mà.
“Công ty em có một hạng mục hợp tác với nhà họ Mã trị giá 30 triệu, vốn dĩ tháng này phải thanh toán, nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, những cổ đông kia bắt đầu chơi xấu, trực tiếp mang một mảnh đất trống ở sông Đông Sa đến để bù tiền”
“Anh cũng biết đất ở đó không có giá trị phát triển nào cả, làm sao đáng giá 30 triệu.”
“Nhưng bây giờ trong tình huống này, còn có thể có cách gì.”
“Chú hai của em đã lợi dụng tình huống
này, lấy lý do là em làm tổn hại lợi ích của công ty, giật dây các cổ đông muốn cách chức em.”
Nói đến đây, Tô Mộng Dao thở dài.
Dương Phàm khuyên: “Nếu không vui thì đổi công ty đi, anh để em làm chủ tịch tập đoàn Hồng Hạo được không?”
Tô Mộng Dao mỉm cười không để ý, theo cô ấy thây, lần trước ký được hợp đồng với tập đoàn Hồng Hạo là vì Đường Ngữ Yên làm thư ký ở đó.
Anh chàng này thực sự coi mình là ông chủ của tập đoàn Hồng Hạo ư.
“Thực ra, không phải em không nỡ từ bỏ vị trí này, chỉ là đã điều hành vài năm nên em cũng có chút tình cảm với công ty, thấy mọi thứ sắp tốt hơn thì bỗng nhiên lại xảy ra sự việc như vậy.
Dương Phàm đang định nói chuyện thì cửa văn phòng bị đay ra.
“Tô Mộng Dao, nếu không đủ năng lực thì từ chức nhường chỗ cho người khác đi, cô xem cô đã biến công ty thành ra cái gì rồi.”
Tô Phỉ hung hăng bước vào, mắng Tô Mộng Dao một trận.
Dương Phàm xoay người lại thì thấy gia
đình Tô Trường Ngọc, theo sau còn có mấy cổ đòng đến để hỏi tội.
“Từ chức đi, cứ tiếp tục như vậy thì tiền của tôi sẽ mất hết.”
“Đúng, tôi cũng không quan tâm đến lợi ích của công ty nữa.”
“Lấy tiền của chúng tôi để mua một mảnh đất tồi tàn không phải là một trò đùa sao?”
Mỗi người một câu bắt đầu chỉ trích Tô Mộng Dao.
Tô Mộng Dao cảm thấy rất uất ức, trước đây lúc cô ấy tiếp quản tập đoàn Tô Thị, tập đoàn đã rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhờ sự chấn chỉnh kịp thời của cô ấy mà công ty mới bắt đầu có lợi nhuận, bây giờ cô ấy lại lấy được hợp đồng với tập đoàn Hồng Hạo, trước mắt công ty cũng sắp phát triển.
Những người này không hề nhắc đến những công lao trước đó, mới có chút chuyện xảy ra thì lại chạy tới để châm ngòi ly gián, đổ hết lỗi lầm lên người cô ây.
Cũng không có gì lạ, khi cô ấy tiếp quản công ty, cô ấy đã sa thải rất nhiều nhân viên dựa vào mối quan hệ để vào làm, vì vậy cũng đắc tội không ít người.
Dương Phàm vừa định chào hỏi, dù sao hắn cũng được coi là thành viên trong gia đình.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói, Tô Phỉ đã ra vẻ khỉnh thường nói: “Lửa cháy đến nơi mà vẫn còn thời gian để ngồi trò chuyện tình cảm trong văn phòng, nếu cô nói chuyện với Mã thiếu, tôi sẽ không nói gì, có lẽ người ta còn giúp được.”
“Còn với tên phế vật này, không lẽ cô còn mong chờ hắn giúp đỡ?”
Dương Phàm cười khỉnh thường, bỏ ý nghĩ muốn chào hỏi.
Lúc này, bên ngoài văn phòng lại có thêm hai người bước vào, là Tô Trường Lâm và Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan vừa vào cửa đã mắng: “Làm gì vậy, sao lại đối xử với con gái tôi như vậy, dù sao, nó vẫn là chị của cô, Tô Phỉ cô có chút phép tắc nào không.”
“Con gái tôi tán tỉnh aỉ thì liên quan gì đến cô?”
Tô Phỉ bị nói cho nghẹn lời, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi không quan tâm cô ta tán tỉnh ai, công ty xuất hiện vấn đề lớn như thế, dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích.”
“Công ty nào không có vấn dề? Sao lúc
con gái tôi nhận được hợp đồng từ tập đoàn Hồng Hạo thì các người không lên tiếng đi?”
“Đó là điều cô ta nên làm…”
Thấy mọi người tranh cãỉ, Tô Mộng Dao lớn tiếng nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, đang ở công ty mà làm ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì nữa.”
Cô ấy nhấc điện thoại bàn lên nói với thư ký bên ngoài: “Thông báo cho toàn thể cổ đông, triệu tập cuộc họp cổ đông.”
Sau khỉ cúp điện thoại, cô ấy nói với mọi người: “Các người vào phòng họp đợi đi.”
Đám người Tô Trường Ngọc hậm hực, tức qiận đùnq đùnq rời đi.