NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tuyệt Thế Long Thần - Chương 65 Người trẻ tuổi dễ ngại ngùng

  1. Home
  2. Tuyệt Thế Long Thần
  3. Chương 65 Người trẻ tuổi dễ ngại ngùng
Prev
Next

Chương 65: Người trẻ tuổi dễ ngại ngùng
Thấy vết sẹo trên cánh tay của Vương Thỉêh, Dương Phàm cũng phần nào hiểu được Vương Thiến.
Khó trách cô ấy nổi giận như vậy, cô gái nào mà không yêu cái đẹp? vết sẹo rõ ràng như vậy trên cánh tay đúng là rất đáng sợ.
Hắn khẽ gật đầu, nói với Vương Lệ Trữ: “Tôi có cách xoá đi vết sẹo này.”
Vừa dứt lời, Vương Lệ Trữ lập tức mỉm cười, cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên biết bóng ma tâm lý trong lòng cháu gái lớn đến mức nào.
Những ngày gần đây Vương Phong đã quá vất vả, giờ Dương Phàm nói hắn có cách, vậy thì còn gì tốt hơn.
Trên mặt Vương Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên, giống như người đang đi trong sa mạc vô tận nhìn thấy ốc đảo.
Tiến sĩ Cát nhíu mày, không nói gì.
Nhưng trợ lý đỉ theo sau ông ta lại lên tiếng chế nhạo
“Chàng trai trẻ, dù có muốn nổi tiếng cũng
phải biết chọn thời điểm chú?1′
■’Cậu biết Tiến sĩ Cát là ai không? ông ấy là viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Long.”
“Đúng vậy, ngay cả Tiến sĩ Cát cũng không có cách, cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng.”
Hai người nói chuyện kéo Vương Phong trở lại hiện thực, Tiến sĩ Cát đã nói ông ta không có cách, chàng trai trẻ này sao có thể có cách?
Dương Phàm không cãi nhau với hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Tôi là bác sĩ Đông y, khác với các anh.”
Hai người nghe vậy liền cười lớn.
“Bác sĩ Đông y? Bác sĩ Đông y có thể chữa bệnh không?”
“Một bác sĩ Đông y trẻ tuổi như vậy, có lẽ còn chưa biết hết các loại thuốc, còn muốn chữa bệnh nữa chứ.”
Tiến sĩ Cát quay đầu lại mắng: “Hai người nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Đông y và Tây y đều có điểm mạnh riêng. Đông y là truyền thừa mấy nghìn năm, đã có biết bao nhiêu kỳ tích xảy ra, bác sĩ Tây y mới phát triển mấy trăm năm, chẳng hiểu gì về kinh mạch huyệt vị, còn dám cười nhạo người khác?”
Nghe Tiến sĩ Cát mắng, hai người đành phải im miệng.
Tiến sĩ Cát bước lên một bước, cúi đầu chào Dương Phàm rồi nói: “Chàng trai trẻ, tôi cũng biết một chút về Đông y, nhưng chưa từng nghe nói có cách nào để loại bỏ sẹo, không biết cậu có cách gì?1′
Dương Phàm mỉm cười, không phải ông muốn dùng sở thích của mình để thách thức chuyên môn của tôi à?
Hắn mỉm cười nói: “Châm cứu có thể giải quyết được vấn đề, sau đó dùng thuốc mỡ bôi ngoài da.”
Tiến sĩ Cát thấy dáng vẻ tự tin của Dương Phàm, lập tức mở to mắt, muốn xem Dương Phàm sẽ loại bỏ vết sẹo này như thế nào.
Dương Phàm kêu Vương Thiến nằm nghiêng, để vết sẹo lộ ra ngoài.
Hắn lấy ra một gói châm bạc, sau khi khử trùng, hắn bắt đầu châm cứu.
Sau khỉ châm sáu mũi xung quanh vết sẹo trên cánh tay trái của Vương Thiến, hắn lại lấy ra một viên thuốc.
Hắn bóp nát viên thuốc, thoa đều lên vết sẹo của Vương Thiến.
Vương Thiến chỉ cảm thấy chỗ vết sẹo trên cánh tay nóng lên, nên hỏỉ Dương Phàm: “Có hơi nóng.”
Dương Phàm nhẹ nhàng nói: “Đông y nhấn mạnh, nếu sửa sai thì phải sửa quá mức, hơi nóng một chút nhưng sẽ sớm ổn thôi.”
Vài phút sau, cảm giác nóng rát trên cánh tay Vương Thiến biến mất.
Dương Phàm thu lại châm bạc, kêu Vương Lệ Trữ lấy một ít nước sạch để lau sạch thuốc đắp trên cánh tay trái của Vương Thiến.
Vương Lệ Trữ dùng khăn thấm nước, cẩn thận lau cánh tay của Vương Thiến.
Dương Phàm và Vương Lệ Trữ đứng ở hai bên giường bệnh.
Khi Vương Lệ Trữ cúi xuống lau cánh tay của Vương Thiến, xuyên qua cổ áo, Dương Phàm vô tình nhìn thấy một vùng da trắng sáng.
Cảnh đẹp như vậy, có người đàn ông nào lại từ chối không nhìn lâu hơn được chứ?
Bành Vu Yến còn không kiềm chế được, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
Sau khi lau sạch thuốc, sắc mặt của Vương Lệ Trữ lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy vị trí vết sẹo trên cánh tay Vương Thiến trở nên nhăn nhúm, giống như da rắn đã được lột ra.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm với vẻ nghi ngờ, không lẽ bị bỏng do dùng thuốc không đúng cách, còn đáng sợ hơn trước.
Thật là có chút xấu hổ.
Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, đúng lúc Dương Phàm đang nhìn chằm chằm vào chỗ da trắng sáng kia.
Ánh mắt chạm nhau, tình huống có chút khó xử.
Vương Lệ Trữ nhìn xuống, phát hiện ra mình bị lộ hàng nên vội vàng đứng thẳng người dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ửng hồng.
“A…” Vương Thiến kêu lên khi nhìn thấy làn da khô trên cánh tay của mình.
Lúc này, Tiến sĩ Cát và những người đứng sau Vương Lệ Trữ cũng nhìn thấy sự bất thường ở vị trí đó nên rất ngạc nhiên.
Trong nháy mắt, hai trợ lý lại mỉa mai: “Là do Tiến sĩ Cát quá hiếu học, lời nói dối nào cũng tin, cậu ta làm sao có cách xóa được vết sẹo.”
“Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ không lấy được tiếng thơm mà càng thêm khó coi, tôi muốn xem cậu ta sẽ xử lý thế nào.”
“Vừa rồi còn có dáng vẻ tự tin như vậy, giả bộ cũng khá giống.”
Vương Thiến nằm trên giường, ánh mắt đầy vẻ oán hận nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Vừa fôỉ còn tưởng đã nhìn thấy hy vọng, không ngờ lại trở thành như vậy.
Cô ấy nhìn chằm chằm Dương Phàm, chỉ muốn giết chết hắn.
Một bên, Vương Phong cũng đang nhìn Dương Phàm với ánh mắt không thiện cảm, muốn một lời giải thích.
Bị Vương Lệ Trữ phát hiện mình nhìn vào chỗ không nên nhìn, dù là vô ý nhưng giải thích cũng không hay lắm.
Dương Phàm tỉnh táo lạỉ, nhìn thấy mọi người đều đang nhìn hắn chằm chằm, mới nhớ ra hắn đang giúp Vương Thiến trị sẹo.
Hắn đưa tay ra, vuốt nhẹ lên cánh tay của Vương Thiến, kéo mạnh một cái, trực tiếp kéo mỉêhg da khô nhăn đó ra.
Vương Lệ Trữ nhìn thấy cánh tay của Vương Thiến, mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy.
Nếu không, cô ta thật sự có chút khó xử.
Vương Phong ở bên cạnh thấy vậy, lập tức nở nụ cười.
Tiến sĩ Cát và những người khác cũng đang nhìn cánh tay của Vương Thiến với vẻ khó tin.
Làn da mịn màng trắng trẻo, chỉ hơi ửng đỏ hơn những chỗ khác một chút, không còn một chút sẹo nào.
Hai trợ lý cúi đầu xuống, lúc nãy bọn họ còn mở miệng mỉa mai Dương Phàm, không ngờ kẻ hề lại là bọn họ.
Khuôn mặt bọn họ lập tức nóng bừng.
Tiến sĩ Cát bước đến trước mặt Dương Phàm, nắm chặt tay hắn, nói với vẻ mặt kích động: “Dương Thần y, đây là một phép màu của y học.”
“Cậu có thể dạy tôi phương pháp này được không? Tôi sẽ trả 300 triệu tiền học phí.”
Dương Phàm không nhịn được cười, ông cụ này đúng là một lão già rất biết nắm bắt thời cơ.
Nhìn tình hình này, nếu hắn không đồng ý thì có lẽ sẽ bị quấy rầy.
Dương Phàm cũng có ấn tượng tốt với Tiến sĩ Cát nên đã nói cho ông ta nghe một chút về cách châm cứu và công thức điều chế thuốc.
Tiến sĩ Cát lưu số điện thoại của Dương Phàm rồi nhét cho hắn một tấm chỉ phiếu, sau đó chào tạm biệt và vội vàng dẫn theo trợ lý rời đỉ.
Ông ta phải nhanh chóng quay về nghiên cứu, đây chắc chắn là một bước đột phá lớn trong lịch sửy học.
Lúc này, sự lo lắng trong lòng của Vương Phong cũng được buông xuống, anh ta không ngừng nói lời cảm ơn với Dương Phàm, những ngày gần đây anh ta thật sự đã bị con gái làm cho mệt mỏi.
Trong lòng Vương Lệ Trữ cũng rất chấn động, lần trước ở hiện trường tai nạn xe hơi, cô ta không biết cháu gái mình bị thương nặng đến mức nào, cũng không biết cách châm cứu của Dương Phàm kỳ diệu đến mức nào.
Vì vậy, cô ta cũng không xác định được y thuật của Dương Phàm tốt đến đâu.
Lúc đó, sự nhiệt tình của cô ta là do cảm
kích Dương Phàm đã cứu người.
Hôm nay, tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu này, tự nhiên cô ta lại càng thêm coi trọng Dương Phàm.
Cô ta mỉm cười nhìn Dương Phàm, bốn mắt nhìn nhau, hai người trong nháy mắt nhớ lại tình huống khó xử vừa rồi.
Dương Phàm lắp bắp nói: “À… à, không có gì, tôi đỉ trước, các người cũng đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Nói xong, hắn quay người đi thẳng, đúng là xấu hổ.
Chỉ vì liếc mắt nhìn em trong đám người, không ngờ lại bị em phát hiện.
“Dương Thần y, tôi vẫn chưa trả tiền khám bệnh mà.”
Vương Phong định gọi Dương Phàm lại nhưng bị Vương Lệ Trữ ngăn lại.
Vương Phong thắc mắc hỏi: “Sao cậu ta lại đi vội thế?”
Vương Lệ Trữ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ai biết được, có thể là người trẻ tuổi dễ ngại ngùng thôi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 65 Người trẻ tuổi dễ ngại ngùng"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Cửu Trung Vương bìa
Cửu Trung Vương
Tháng 2 23, 2024
Bản lĩnh ngông thần
Bản lĩnh ngông thần – Sở Vĩnh Du
Tháng 4 2, 2022
tong-tai-sung-vo-dien-cuong-to-phuong-dung-tan-le-phong
Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng – Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong
Tháng 10 24, 2021
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý (8)
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý
Tháng 6 4, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com