Tuyệt Thế Long Thần - Chương 67 Bách Thảo Đường
Chương 67: Bách Thảo Đường
Nhìn thấy Vương Lệ Trữ đã ngủ say, Dương Phàm trực tiếp rời khỏi nhà cô ta.
Ngồi trong xe, hắn lấy nhân sâm Vương Lệ Trữ tặng ra, xem xét kỹ càng.
Rê của cây nhân sâm rất nhiều và dày, thân của nó cũng có kích thước khá lớn, cả cây tỏa ra lỉnh khí dày đặc.
Đúng là đồ tốt, bây giờ lại có thêm một át chủ bài đề đột phá Hoá Cảnh.
Nghĩ như vậy, Dương Phàm lái xe đi thẳng về hướng Bách Thảo Đường.
Hắn muốn tìm một số thảo dược làm phụ liệu để luyện chế nhân sâm hoang dã ngàn năm tuổi thành đan dược, chỉ như vậy mới có thể hấp thụ tối đa lỉnh khí tồn tại trong nhân sâm.
Châng mấy chốc, hắn đã đến Bách Thảo Đường của Lạc Thanh Dương.
Bách Thảo Đường nằm ở ngoại ô thành phố, tọa lạc ở một góc phố.
Đây là một tòa nhà hai tầng theo phong cách cổ điển.
ở hai bên cánh cửa có khắc câu đối:
Kỹ thuật cao siêu, tâm hồn nhân ái.
Chữa bệnh cứu người, thắp sáng linh hồn y
đức.
Dương Phàm nhàn nhạt mỉm cười, ở thời đại coi trọng vật chất này, cảnh giới tỉnh thần như vậy hơi hiếm thây.
Bước vào Bách Thảo Đường, Lạc Thanh Dương đang bắt mạch cho ai đó ở góc sảnh, ở ghế dài phía sau còn có ba người đang xếp hàng đợi.
Người ở giữa có khuôn mặt chữ Quốc, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ uy nghiêm, giữa hai lông mày có chút khí chất của người ở địa vị cao.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt, cả người không có chút sức nào.
Bên trái người đó là một người đàn ông mặc vest, đeo kính râm, khoảng bốn mươi tuổi, vừa nhìn thoáng qua, Dương Phàm có thể nhìn ra được anh ta là một võ giả.
Bên phải người đàn ông có khuôn mặt chữ Quốc là một cô gái xỉnh đẹp đeo đầy trang sức.
Thấy Lạc Thanh Dương đang bận, Dương Phàm cũng không vội chào hỏi mà đi thẳng đến quầy thuốc.
Trong quầy thuốc có một cò gái xinh đẹp
khoảng hai mươi tuổi.
Cô gái nhìn thấy Dương Phàm tới thì nhanh chóng chào hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn bốc thuốc sao?”
Dương Phàm gật đầu, xin cô gái một cây bút và tờ giây, viết nhanh tên và số lượng của hơn hai mươi loại thảo dược.
Cô gái nhận lấy đơn thuốc của Dương Phàm, sau khi xem qua thì cau mày.
Cô gái nhìn Dương Phàm, hỏi: “Thưa ngài, đơn thuốc này ngài dùng để uống ạ?”
Dương Phàm cũng không nóỉ với cô gái là hắn dùng để luyện đan, chỉ gật đầu.
Cô gái mở miệng nói: “Thưa ngài, có lẽ ngày đã nhớ nhầm đơn thuốc này, cái này uống vào sẽ chết người đấy?”
Dương Phàm mỉm cười nói với cô gái: “Không sao đâu, cô cứ bốc thuốc đi.”
Cô gái cắn nhẹ môi đỏ, mở miệng nói: “Không được, với tư cách là thầy thuốc, chúng tôi phải chịu trách nhỉệm với ngài, tôi chắc chắn đơn thuốc của ngài là sai.”
“Ngài qua bên kia xếp hàng đi, để Lão Lạc bắt mạch cho ngài và kê đơn mới.”
Dương Phàm hơi giật mình, thời nay còn có thầy thuốc tốt như vậy sao?
Chỉ bán thuốc thôi không được à, còn quan tâm bệnh nhân sống hay chết làm gì.
Cô nhìn bác sĩ Lưu của bệnh viện nào đó đì, ông ta không quan tâm cô có chết hay không đâu, ông ta phải kiếm tiền từ cô trước rồi tính tiếp.
Không có khối u ác tính thì trì hoãn hóa trị, xạ trị?
Không bệnh mà cũng phải làm phẫu thuật?
Có bệnh thì phẫu thuật, không bệnh thì tạo bệnh cũng phải phẫu thuật.
■’Cô cứ đi bốc đi, tôi dùng vào việc khác.” Dương Phàm mỉm cườỉ với cô gáì.
Cô gái lặng lẽ nhìn Dương Phàm, chỉ vào đơn thuốc và kiên nhẫn giải thích.
“Thưa ngài, ngài phối đinh hương vớì uất kim, thảo ô với tê giác, quan quế phối với thạch chi, à, tất cả những thứ này đều gây chết người!”
“Nếu tôi bán cho ngài, lương tâm của tôỉ sẽ cắn rứt, ngẩng đầu ba thước có Thần Lỉnh, liệu ban đêm tôi có ngủ được không?”
Dương Phàm bất lực cười nói: “Việc cô có
ngủ được không thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu có ngủ với cô.”
Cô gái nghe vậy thì lập tức đỏ mặt: “Sao ngài có thể nói như vậy không phải do tôi muốn tốt cho ngài sao?”
Dương Phàm thấy vậy cũng bất lực: “Được, tôi sẽ đợi một lúc để Lão Lạc xem rồi mới lấy thuốc.”
Hắn đến Bách Thảo Đường lấy thuốc, nếu không chào hỏi Lạc Thanh Dương thì đúng là không phải phép.
Nghĩ vậy Dương Phàm đi thẳng về phía Lạc Thanh Dương.
Lúc này Lạc Thanh Dương đang trò chuyện với người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ Quốc, người đàn ông đeo kính râm và cô gái đeo trang sức đang đứng bên cạnh người đàn ông.
“Nếu Lão Lạc cũng không có cách, xem ra ông Trời muốn tôi chết rồi.” Người đàn ông có khuôn mặt chữ Quốc cười khổ, yếu ớt nói.
Cô gái đứng phía sau người đàn ông nói: “Ba, chúng ta đến Kỉnh Thành đi, bất kể giá nào, con nhất định sẽ mời ngài Lạc Trần của y môn đến chữa trị cho ba.”
Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Linh Nhi, quên đỉ, để cho ba yên tĩnh mấy ngày, ba không muốn bị giày vò nữa, cũng không chắc cơ thể của ba có thể chịu đựng đến được Kinh Thành hay không.”
“Ba…” Cô gái còn muốn nói gì nữa thì đã bị người đàn ông chặn lại.
“Mấy ngày nay đã đi chữa bệnh khắp nơi, ba mệt rồi, cứ phó mặc cho số phận đi.”
Người đàn ông với khuôn mặt đầy mệt mỏi đứng dậy, chào tạm biệt Lạc Thanh Dương.
Cô gái đứng ở phía sau khóc nấc lên.
Lạc Thanh Dương do dự một lát rồi nói: “Sở trưởng Hầu, ở Giang Thành có một người, có lẽ hắn có thể chữa khỏi bệnh cho ngài.”
Nghe vậy, người đàn ông có khuôn mặt vuông chữ Quốc lắc đầu cười nói: “Quên đi, tôi không còn hy vọng gì nữa, Giang Thành còn có ai có y thuật tốt hơn ông?”
Cô gái thì vui mừng khôn xiết, lau nước mắt, vội vàng hỏi: “Lão Lạc, ông đang nói đến ai.”
“Người này không bị bệnh.”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Đám người nghe thế thì lần lượt nhìn về phía tiếng nói đó.
Bọn họ đang trò chuyện nên không để ý có một chàng trai trẻ đang đứng cách đó không xa.
Người đàn ông đeo kính râm sải bước về phía trước, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm: “Cậu là ai?”
Vẻ mặt người đàn ông đeo kính râm nghiêm túc, chắn trước mặt sở trưởng Hầu.
Những năm qua sở trưởng Hầu luôn thỉ hành pháp luật một cách công bằng, không biết đã đắc tội với bao nhiêu kẻ thù, có nhiều lần suýt bị hại.
Là một vệ sĩ, nhìn thấy người lạ đương nhiên phải rất cẩn thận.
Sở trưởng Hầu đánh giá Dương Phàm một hồi, thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy, khẽ mỉm cười nói:
“Chàng trai trẻ nói tôi không có bệnh? Vậy tại sao cả người tôi lại yếu ớt như vậy, giống như một người sắp chết.”
Dương Phàm chưa kịp trả lời, cô gái tên Linh Nhỉ đã bước tới, hung dữ nói:
“Anh là ai, anh nói nhảm gì vậy? Không có bệnh thì chúng tôi đi khắp nơi tìm thầy chữa
bệnh làm gì, anh nghĩ chúng tôi có bệnh à?
Dương Phàm cười nói: “Không phải tôi cho rằng các người có bệnh, mà là các người tự cho rằng mình có bệnh.’’
Thấy ba mình lúc này không còn hy vọng gì, cô gái cảm thấy buồn bã nên nói với Dương Phàm: “Hôm nay anh không nói rõ ràng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lão Lạc ở một bên nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: “Sở trưởng Hầu, cậu ta chính là người tôi vừa nói, cậu ấy tên là Dương Phàm, y thuật của cậu ta tốt hơn tôi nhiều.”
Sở trưởng Hầu kéo con gái lại, vẻ mặt nghiêm túc trách mắng: “Linh Nhi, đừng làm loạn.”
Mặc dù ông ta không tin Dương Phàm còn trẻ tuổi như vậy lại có thể có y thuật siêu phàm gì, càng không tin Dương Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta.
Nhưng Lạc Thanh Dương và Dương Phàm quen biết nhau, việc con gái ông ta làm như vậy có phần không hợp lý.
Dù sao trong lòng ông ta, Lạc Thanh Dương là một người vò cùng đáng kính.
Không chỉ y thuật tuyệt vời mà nhân cách càng không phải bàn.
Cô gái bị ba mắng nên không nói nữa, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Dương Phàm.
Cô ta đã đi theo ba khắp nơi tìm cách chữa trị nhưng không có kết quả, đương nhiên cô ta không tin chàng trai trước mặt có thể làm được gì.
Thấy Linh Nhi không chịu thua, Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Sở trưởng Hầu đúng không, có phải ông cảm thấy cả người sưng tây, mấy ngày gần đây không muốn ăn uống gì.”
“Mỗi khi đến nửa đêm, cơ thể như bị đóng băng, cử động khó khăn, bụng quặn đau dữ dội, đến trưa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, có thể ăn chút đồ ăn.”
Nghe vậy, Sở trưởng Hầu giật mình, vội vàng hỏi: “Sao chàng trai trẻ lại biết, đúng là như vậy, mấy ngày gần đây thật sự tôi sống không bằng chết.”
“Chàng trai trẻ có cách nào chữa trị giúp tôi không?”
Mấy ngày gần đây sống không bằng chết đã giày vò ông ta đến không thể chịu nổi, bây giờ đã có một tia hy vọng, đương nhiên ông ta
rất hưng phấn.
Chưa nói đến việc có thể chữa khỏi hay không, nhưng nếu có thể giảm bớt chút đau đớn cũnq tốt.