Tuyệt Thế Long Thần - Chương 68 Nguồn gốc của tà khí
Chương 68: Nguồn gốc của tà khí
Hầu Hiểu Linh hiểu rất rõ triệu chứng của ba mình nên cũng giật mình khi nghe những lời Dương Phàm vừa nói.
Vẻ mặt cô ta trở nên kích động.
Những ngày gần đây, hằng ngày ba cô ta đêu sống không bằng chết làm cô ta rất đau lòng, nhưng cô ta đã đến nhiều bệnh viện nhưng không thể làm gì được.
Lạc Thanh Dương đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, ông ấy biết y thuật của Dương Phàm tốt hơn mình, nhưng không ngờ hắn lại giỏi đến thế.
Chỉ cần nhìn sơ qua bệnh nhân đã biết được triệu chứng của Sở trưởng Hầu.
Ông ấy nói với Dương Phàm: “Cậu trai trẻ, Sở trưởng Hầu làm việc cẩn thận, tuân thủ đúng trách nhiệm, thực sự là niềm hạnh phúc của người dân ở Giang Thành. Tôi hy vọng cậu có thể chữa trị giúp ông ấy.1′
Dương Phàm mỉm cười: “Đơn giản thôi.”
Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt mọi người trở nên khó coi, người này quá kiêu ngạo rồi, nhiều bác sĩ như vậy mà còn không có cách gì, hắn lại nói đơn giản thôi.
Làm sao Lão Lạc chịu cho nổi.
Cô gái trong quầy thuốc cũng đi ra, vốn muốn xem Lão Lạc sẽ nói gì khi nhìn thấy đơn thuốc của Dương Phàm.
Cho dù thế nào cô ấy cũng không nghĩ là Lão Lạc và Dương Phàm có quen biết.
Nhìn thái độ của Lão Lạc thì có vẻ trình độ của Dương Phàm khá tốt.
Nghe Dương Phàm nói vậy, cô ấy càng kỉnh ngạc hơn, tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao hơn Lão Lạc, nhưng tại sao hắn lại viết ra một đơn thuốc như vậy.
Hầu Hiểu Linh vội vàng bước tới nói: “Vừa rồi là tôi thiếu suy nghĩ nên đã xúc phạm đến ngài, mong ngài bỏ qua hiềm khích trước đó để chữa trị cho ba tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
Hầu Hiểu Linh đương nhiên biết được nỗi đau của ba mình, thấy trước mắt vẫn còn tỉa hy vọng, vội vàng cầu cứu Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười, bước tới nói với Lão Lạc: “Chắc ông cũng nhận ra, mạch tượng của Sở trưởng Hầu rất nặng nề, giống như bị bệnh cảm.”
Lạc Thanh Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ là đã uống vài liều thuốc cảm
nhưng không có hiệu quả gì.”
Dương Phàm nói: “ông ta không bị bệnh, là do tà khí, tà khí là vật cực âm nên dùng thuốc thì khó mà tiêu trừ được.”
Lạc Thanh Dương khẽ gật đầu: “Khó trách, lão phu không còn nghi ngờ gì nữa.”
Dương Phàm nắm lấy cánh tay Sở trưởng Hầu, nhìn thấy bên trong cổ tay ông ta có một đốm đen mờ nhạt.
Dương Phàm đưa một ít linh khí vào, Sở trưởng Hầu chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp tràn vào cơ thể chạy dọc theo cánh tay đổ xuống vùng bụng dưới.
Một lát sau, trên trán Sở trưởng Hầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Dương Phàm thu hồi linh khí, bình tĩnh hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Sở trưởng Hầu trở nên hứng khởi, đột nhiên đứng dậy, mặt mày rạng rỡ, như được tái sinh vậy.
“Cậu trai trẻ đúng là Thần y, xin hãy nhận một lạy của tôi.”
Nói xong ông ta đang chuẩn bị quỳ lạy Dương Phàm.
Dương Phàm giữ lấy ông ta, nói: “Việc chúng ta gặp nhau ở đây hôm nay cho thấy rằng số mệnh của ông chưa kết thúc, tất cả đều là ý trời.”
Hầu Hạ Khởi nói với Dương Phàm: “Khi nào cậu trai trẻ cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ không bao giờ từ chối.”
Dương Phàm cười nói: “Loại tà khí cực âm này không giống tà khí cực âm bình thường, có vẻ là có người tạo ra.”
“Theo tôi biết, vật này hiện nay chỉ có ở nước Tiếp Bàn mới có, sở trưởng Hầu chắc là đã đắc tội với ai đó ở nước ngoài.”
Hầu Hạ Khởi nghiêm nghị nói: “Cách đây không lâu, có một kẻ lang thang người nước Tiếp Bàn đã quấy rối một phụ nữ hiền lành trong một con hẻm nhỏ.”
“Khi chồng của người phụ nữ này chạy đến, anh ta đã bị kẻ lang thang đó giết chết, còn người phụ nữ thì bị tấn công dã man.”
“Vào thời điểm đó, vụ án này do tôi tiếp nhận, hiện trường vô cùng kinh hoàng.”
“Tôi tức giận đến mức bỏ qua áp lực từ La Hán Đường, thẳng tay đánh chết kẻ lang thang đó.”
“Tôi nghĩ chắc chắn là do chuyện này.1′
Dương Phàm suy nghĩ một lát, khó trách tại sao quân đội lại ra tay với La Hán Đường, xem ra La Hán Đường này có gì đó mờ ám.
Hắn nói với Sở trưởng Hầu: “Mục tiêu mà kẻ thù muốn nhắm vào không phải là ông.”
Cả đám người đều tỏ ra ngạc nhiên, không phải nhắm vào Sở trưởng Hầu sao? Vậy tại sao triệu chứng của Sở trưởng Hầu lại nghiêm trọng như vậy?
Dương Phàm nhìn Hầu Hiểu Lỉnh, bình tĩnh nói: “Mục tiêu thật sự là cô ta.”
Sở trưởng Hầu sửng sốt, rõ ràng là ông ta không khỏe, còn con gái ông ta lại không có vấn dề gì.
Hầu Hiểu Lỉnh cũng rất ngạc nhiên.
Dương Phàm không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người, nói với Hầu Hiểu Linh: “Vị trí huyệt Đản Trung* của cô có phải cũng có một đốm đen giống như trên cổ tay của ba cô không?”
(*) Nằm ở vị trí trung tâm của cơ thể (ở giữa ngực), huyệt Đản Trung có vai trò vô cùng quan trọng đối với sức khỏe của con người. Dùng để điều trị các bệnh về khí như hen suyễn,
khó thở, khí nghịch gây ho,…
Hầu Hiểu Linh nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu.
Vẻ mặt Hầu Hạ Khởi nghi ngờ, hỏi: “Tại sao lại như vậy, Lỉnh Nhỉ không có bất kỳ triệu chứng nào.”
Dương Phàm trả lời: “Loại tà khí cực âm này có thể dê dàng dung hợp vào cơ thể phụ nữ, phụ nữ thuộc âm nên sẽ không bị bài xích.”
“Đợi đến khi không còn dung hợp được nữa, con gái của ông mới phát bệnh. Lúc đó tà khí trong cơ thể cô ta sẽ trở thành một trợ lực lớn cho việc tu luyện của võ giả.”
“Nếu tôi đoán không Lâm thì nguồn gốc của tà khí nằm ở trong phòng của con gái ông.”
Nghe vậy, Hầu Hạ Khởi vô cùng kinh ngạc, không ngờ những kẻ đó lại dám ra tay tới con gái mình.
Đáng tiếc không biết là ai làm, nếu không nhất định ông ta phải liều mạng với bọn chúng.
Vẻ mặt Hầu Hạ Khởi u ám hỏi Dương Phàm: “Ngài Dương có thể cứu con gái tôi không?”
Dương Phàm vẫn khá ngưỡng mộ phong cách chính trực của Hầu Hạ Khởi, nên đã giúp
người thì giúp đến cùng.
“Tôi phải đến chỗ ở của cô ta để kiểm tra thì mới chắc chắn được.1′
Nghe vậy, Hạ Hầu Khởi vội vã mời Dương Phàm đến nhà xem xét.
Chỉ ông ta mới biết bản thân đã chịu đựng những gì, loại cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Ông ta không muốn một ngày nào đó con gái mình cũng gặp tình huống tương tự và phải chịu đau khổ như ông ta.
Dương Phàm theo Hầu Hạ Khởi về nhà.
Đơn thuốc kia đã giao cho Lão Lạc, chút nữa sẽ quay về lấy.
Dương Phàm để Hầu Hạ Khởi đợi ở bên ngoài, tránh để ông ta bị nhiễm tà khí một lần nữa, hắn còn muốn giúp ông ta thanh tẩy.
Dương Phàm theo Hầu Hiểu Lỉnh vào trong nhà.
Hầu Hạ Khởi sống trong một chung cư bình thường, căn nhà có ba phòng ngủ và hai phòng khách.
Hầu Hiểu Linh dẫn theo Dương Phàm đỉ thẳng vào phòng ngủ của cò ta.
Phòng ngủ không rộng, chỉ khoảng 20 mét vuông, bên trong cũng rất sạch sẽ.
Ngay khỉ Dương Phàm vừa bước vào phòng, một vật trang trí hình cầu trên bàn làm việc đã thu hút hắn.
Nó được làm bằng thuỷ tinh, bên trong quả cầu thủy tinh rỗng trong suốt chứa một con thiên nga trắng.
Con thiên nga trắng vươn cổ và nhìn thẳng về phía trước bằng một đôi mắt nhỏ màu đen.
“Chắc là nó.”
Dương Phàm cầm quả cầu thủy tỉnh lên, nói với Hầu Hiểu Lỉnh.
Hầu Hiểu Linh nhẹ nhàng hỏi: “Anh chắc chắn chú?”
Dương Phàm không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi mắt hắn đang nhìn thẳng vào con thiên nga.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trong cơ thể con thiên nga, Dương Phàm không khỏi cảm thán, còng nghệ của nước Tiếp Bàn tiến bộ nhanh thật.
Cứ tiếp tục như vậy, có khả năng bọn họ sẽ
bồi dưỡng ra một nhóm võ giả Thần Cảnh, thậm chí Hóa Cảnh cũng không phải là không thể.
Có vẻ như thế giới vẫn chưa được yên bình.
Hầu Hiểu Linh nói: “Cái này là do một người bạn thân tặng tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái.”
Dương Phàm hỏi: “Bạn thân của cô có thân phận gì?”
Hầu Hiểu Linh không giấu diếm gì, nói thẳng: “Con gái của hội trưởng thương hội Ngũ Hồ, tòi vẫn luôn coi cô ấy là bạn thân, cô ấy cũng rất quan tâm đến tôi, không ngờ lại thành ra thế này.”
Dương Phàm cười nói: “Người đặc biệt quan tâm đến cô chưa chắc là bạn, kẻ bắn sau lưng cũng chưa chắc là kẻ thù.”
Hầu Hiểu Lỉnh nghi ngờ hỏi: “Kẻ bắn sau lưng không phải là kẻ thù thì là ai?”
Dương Phàm cười đê tiện, không trả lời.
Hầu Hiểu Linh nhìn thấy biểu cảm của hắn thì biết đây không phải là lời hay ý đẹp gì, trong lòng thầm mắng một câu đê tiện.