NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tuyệt Thế Long Thần - Chương 71 Đại ca của tôi mời cô qua uống rượu

  1. Home
  2. Tuyệt Thế Long Thần
  3. Chương 71 Đại ca của tôi mời cô qua uống rượu
Prev
Next

Chương 71: Đại ca của tôi mời cô qua uống rượu
Hai người đàn ông đi đến ghế dài và ngồi xuống
Sau khi giới thiệu xong, Dương Phàm biết người được gọi là Triệu thiếu gia là Triệu Viết Diệu và thanh niên kia là đàn em của anh ta, tên là Nhậm Hiến Tông.
Triệu Viết Diệu có vóc dáng không cao cũng không thấp, anh ta mặc một bộ đồ Armani, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, thỉnh thoảng còn lắc lắc CỔ tay như thế sợ người khác không nhìn thây.
Hai người nhìn thoáng qua Dương Phàm, thấy hắn mặc một bộ đồ bình dân, không có chút khí chất quý tộc nào, ánh mắt của bọn họ lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Triệu Đan và Vu Tú rất nhiệt tình, thay đổi thái độ ít nói trước đó, nào là rót rượu, nào là lấy trái cây, trò chuyện rất vui vẻ.
Triệu Viết Diệu thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tô Lâm, trên mặt lộ ra vẻ thèm muốn.
Tô Lâm có nhiều nét giống chị gái Tồ Mộng Dao của mình, cô ấy có đôi mắt phượng, hàng lông mày lá liều, sống mũi cao thẳng và một đôi môi anh dao tươi tắn, làm nổi bật hình tượng một cô gái xinh đẹp đúng nghĩa.
Sự khác biệt duy nhất là Tô Mộng Dao toát ra khí chất của một người có địa vị cao, còn Tồ Lâm thì là một cô gái trẻ trung, năng động.
Triệu Viết Diệu phất tay và nói: “Chúng ta mở hai chai rượu vang đỏ đi, rượu cocktail này nhạt quá.”
Người phục vụ đi tới, Triệu Viết Diệu gọi bốn chai Rémy Martin.
Vu Tú cười nhẹ nói: “Triệu thiếu gia, rượu này không rẻ đâu.”
Nhậm Hiến Tông bên cạnh cười lớn: “Ra ngoài chơi thì phải tận hưởng, hôm nay chúng ta cứ uống cho thỏa thích.”
“Tất cả chi phí đều do Triệu thiếu gia trả.”
Hai cô gái vui mừng, vội vàng khen ngợi.
“Triệu thiếu gia hào phóng quá.”
“Đúng vậy, người ta là con nhà giàu, không giống như một số người chỉ là tiếu bạch kiểm.”
“Làm sao có thế so sánh được, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”
Nghe vậy, cảm giác ưu việt trên mặt Triệu Viết Diệu càng rõ rệt hơn.
Tô Lâm khẽ cau mày nói: “Sao các cậu có thế nói như vậy?”
“Tô Lâm, chúng ta không có ý gì nhưng cậu nên khuyên chị gái cậu đi, sao có thế tìm loại đàn ông này chứ.”
“Đúng vậy, không quyền không thế, lái xe còn khồng dám uống rượu, cậu nhìn Triệu thiếu gia xem.”
Hai cô gái vô tư khuyên bảo, hoàn toàn không
quan tâm đến Dương Phàm đang ngồi ở đó. Dương Phàm chỉ mỉm cười, hắn cũng lười tính toán với những đứa trẻ này.
Tô Lâm có chút tức giận nói: “Nếu các cậu còn như vậy tôi sẽ đi khỏi đây.”
Vu Tú vừa cười vừa nói: “Được rồi, khồng nói nữa là được chứ gì.”
Triệu Đan khinh bỉ liếc nhìn Dương Phàm, loại đàn ông này thật vô dụng, bị người ta nói khinh thường mà không dám nói gì.
Điều này cũng bình thường, không tiền không quyền thì phải khiêm tốn.
Lúc này, người phục vụ mang bốn chai Rémy Martin tới, sau khi hỏi, anh ta mở hai chai đổ vào bình rồi mới rời đi.
Lúc Triệu Viết Diệu thấy mình được so sánh như vậy, anh ta cảm thấy mình vượt trội hơn người.
Anh ta nói với Dương Phàm: “Hay anh cũng đổi sang uống rượu đi, tôi có quen biết người ở dồn cảnh sát, không sao đâu.”
Là người thường xuyên lui tới quán bar, anh ta đương nhiên biết rằng nếu phụ nữ không say, đàn ông không có cơ hội.
Dương Phàm ngồi bên cạnh Tô Lâm khiến anh ta rất chướng mắt, anh ta đang định chuốc say Dương Phàm trước.
Dương Phàm mỉm cười, lắc đầu nói: “Các người
cứ uống đi, tôi uống nước giải khát.”
Nói xong, hắn cầm ly nước giải khát trước mặt uống một ngụm.
Triệu Đan hừ lạnh, nói: “Anh nhìn đi, loại rượu này chỉ có hơn mười nghìn một chai, nếu không nhờ có Triệu thiếu gia, anh có thể tiếp xúc với loại rượu ngon như vậy không?”
Vu Tú cũng hùa theo nói: “Nhìn dáng vẻ quê mùa của anh, có thế biết được mới lạ, anh chỉ là một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn là một con cóc ở đáy giếng…”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lâm, cô ta không nói nữa.
Triệu Viết Diệu khinh thường cười nói: “Chúng ta uống rượu của chúng ta, hắn không muốn uống thì thôi?
Mấy người rót rượu, vừa uống rượu vừa trò chuyện để giết thời gian.
Tô Lâm nhìn Dương Phàm với ánh mắt áy náy, Dương Phàm mỉm cười, đứng dậy nói: “Anh đi ra ngoài đợi em.”
Nói xong, hắn trực tiếp dưng dậy đi ra ngoài, còn những người khác thì hắn chẳng thèm chào hỏi.
Dương Phàm trở lại xe, lấy điện thoại di động ra chơi game để giết thời gian.
Thấy Dương Phàm rời đi, Triệu Viết Diệu liền bắt
đầu mời Tô Lâm uống rượu, còn không ngừng khoe khoang bản thân ở Giang Thành như thế nào.
Vu Tú ở bên cạnh cũng không ngừng tâng bốc: “Cứ yên tâm uống đi, có Triệu thiếu gia ở đây, không có chuyện gì đâu, cha của Triệu thiếu gia là một người giàu có nổi tiếng ở Giang Thành.”
Triệu Viết Diệu được mọi người tung hô, đắc ý nói: “Đương nhiên fôi, ở Giang Thành này có ai mà không nể mặt tôi.”
Đương nhiên Tô Lâm biết cha của Triệu Viết Diệu là một người dân được đền bù giải tỏa, làm mấy việc vặt ở công trường, sau đó càng làm càng lớn, còn mở được công ty.
Quy mô công ty tương đương với nhà họ Tô, đâu có giống như anh ta khoe khoang thế chứ.
Tô Lâm chỉ nhấp một ngụm rượu, nghe bọn họ trò chuyện chứ không nói nhiều, cũng khồng buồn vạch trần bọn họ.
Cồ ấy không hiểu sao chỉ mới ra trường một năm, người bạn tốt của mình lại thay đổi thành một người khác như thế.
Chỉ mới lăn lộn trong xã hội một năm đã hoàn toàn đánh mất bản thân, khống còn theo đuổi ước mơ như trước nữa, chỉ muốn lấy một người giàu có.
Tuy nhà họ Tô không phải là một gia tộc lớn, nhưng cũng là một gia đình có tiền.
Tô Lâm đương nhiên biết những câu chuyện về nàng Lọ Lem trở thành công chúa trong phim truyền
hình đều là dối trá.
Chưa nói đến sự can thiệp của các trưởng bối trong gia dinh giàu có, ngay cả thanh niên trong gia đình, khi tìm người kết hôn cũng phải cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng? Nghĩ nhiều rồi.
Nếu đơn giản như vậy thì phượng hoàng đã không tuyệt chủng.
Mục đích của bọn họ đơn giản là để bạn bay lên rồi rơi vào trong sương mù, nhưng họ sẽ không bao giờ để bạn biến thành phượng hoàng.
Ngay lúc Triệu Viết Diệu đang khoe khoang, một thanh niên cởi trần đi đến chỗ bọn họ.
Thanh niên này gầy gò, khắp ngực và lưng đều là hình xăm rồng hổ.
Hắn ta phớt lờ mấy người kia, nói với Tô Lâm nói: “Đại ca tôi mời cô qua uống một ly.”
Không đợi Tô Lâm lên tiếng, Triệu Viết Diệu lập tức đứng dậy: “Mày mù à, không thấy bọn tao đang uống rượu à?”
Thanh niên kia lập tức tức giận, chỉ vào Triệu Viết Diệu mắng: “Mày là cái thá gì, biết đại ca tao là ai không?”
Triệu Viết Diệu bị mọi người tung hồ một trận, còn uống thêm mấy ly rượu vào nên đã không biết mình là ai nữa rồi.
“Tao không quan tâm đại ca của mày là ai.”
Nói xong, anh ta lập tức đấm một cú vào mặt thanh niên.
Bên cạnh, Nhậm Hiến Tông thấy Triệu Viết Diệu ra tay, cũng xông thẳng lên đấm đá thanh niên có hình xăm kia.
Tô Lâm ở bên cạnh nói: “Này, đừng đánh nữa, đây là quán bar Tâm Duyệt, đừng đánh nhau ở đây.”
Nghe lời nhắc nhở của Tô Lâm, Triệu Viết Diệu dường như nhớ ra điều gì đó, mới dừng tay.
Lúc nãy, anh ta muốn thể hiện trước mặt Tô Lâm, đã quên mất đây là quán bar Tâm Duyệt.
Quán bar rất ồn ào, Triệu Viết Diệu nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến bọn họ, chỉ có hai bàn bên cạnh nhìn sang, trong lòng cũng không còn lo lắng nữa.
Anh ta hét lên với thanh niên có hình xăm: “Còn không mau cút đi.”
Thanh niên có hình xăm dưng dậy, chỉ vào Triệu Việt Diệu nói: “Dám đánh tao? Chờ đấy.”
Sau đó hắn ta trực tiếp rời đi.
Triệu Viết Diệu ngồi xuống, nói với Tô Lâm: “Em Lâm cứ yên tâm, hôm nay anh ở day nhất định sẽ bảo vệ em.”
Tuy Tô Lâm không thích người này lắm, nhưng dù sao anh ta cũng ra tay vì mình nên cồ ấy vần nói một tiếng cảm ơn.
Triệu Viết Diệu cười ha ha nói: “Chuyện nhỏ, dám bắt nạt em trước mặt anh, không phải là khồng muốn sống nữa sao?”
“Là ai đánh người của tôi.”
Triệu Viết Diệu chưa kịp nói xong đã có một đám người đi tới.
Người cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, đầu hói, mặc một chiếc áo thun BOY, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to.
Theo sau hắn ta còn có bảy tám người cả nam lần nữ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 71 Đại ca của tôi mời cô qua uống rượu"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

5
Tru Thần Điện
Tháng 1 2, 2024
cuồng y và nữ thần băng giá
Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá
Tháng 1 4, 2024
nữ pháp y của tổng tài mặt than
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than
Tháng 1 30, 2022
chang-re-dao-hoa
Chàng Rể Đào Hoa
Tháng 10 25, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com