Tuyệt Thế Long Thần - Chương 72 Anh rể, em bị người ta đánh
Chương 72: Anh rể, em bị người ta đánh
Triệu Viết Diệu không thèm quay đầu lại mà thẳng thắn đứng dậy: “Là tao đánh đấy thì sao?”
Lúc anh ta quay lạt nhìn thấy người vừa đi tới thì lập tức ỉu xìu xuống.
“Hùng…Hùng thiếu, hiểu lầm, hiểu lầm.”
Triệu Viết Diệu loạng choạng suýt ngã xuống đất, giọng nói run rẩy.
Triệu Viết Diệu nhận ra người vừa đi tới, hắn ta tên là Hùng sở Sinh, là cháu trai của Mộ Dung Thái – gia chủ gia tộc Mộ Dung.
Hắn ta dựa vào danh tiếng của gia tộc Mộ Dung để làm nhiều chuyện xấu ở Giang Thành và tham gia vào một số hoạt động phi pháp.
Hắn ta thường xuyên bắt nạt cả đàn ồng lần phụ nữ, nghe nói số cồ gái chết trong tay hắn ta không đến mười thì cũng phải tám.
Nhưng tiếc thay, gia tộc Mộ Dung có quyền có thế nên mỗi lần xảy ra chuyện đều bị ém xuống.
Bọn họ chỉ cần bồi thường tiền coi như xong chuyện.
Ngay cả những gia tộc lớn hàng đầu ở Giang Thành cũng không dám khiêu khích hắn ta chứ đừng nói đến nhà họ Triệu thấp bé.
Triệu Viết Diệu hối hận đến xanh ruột, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khiêu khích Hùng sở Sinh – một sự tồn tại giống như ma quỷ.
“Bốp, bốp, bốp.” Hùng sở Sinh không chút khách sáo, giơ tay đánh ba cái vào mặt Triệu Viết Diệu.
“Chết tiệt, dám ra tay trên đầu thái tuế(*), mày muốn chết à.”
(*) Ý nói xúc phạm người có quyền thế lớn.
Nói xong, hắn ta giơ chân đá Triệu Viết Diệu bay xa mấy mét.
Nhìn thấy đối phương nhiều người như vậy, Vu Tú và Triệu Đan dều sợ hãi đến mức mặt cắt khồng còn một giọt máu, không dám cử động, giống như cừu non mặc cho người ta làm thịt.
Tô Lâm đứng dậy, nói: “Anh đừng quá đáng, là người của anh sai trước.”
Hùng Sở Sinh cười khẩy, danh giá Tồ Lâm từ trên xuống dưới, cười nham hiểm.
“Đúng là một tuyệt phẩm.”
“Tôi có quá đáng không, lát nữa đổi chồ khác tôi sẽ cho cô biết thế nào là quá đáng.”
“Haha…”
Mấy người dan ông và phụ nữ đứng sau Hùng Sở Sinh cũng cười lớn.
Triệu Viết Diệu nhanh chóng đứng dậy, nói với Hùng Sở Sinh: “Anh Hùng, là lồi của tôi, tôi bị mù nên đã xúc phạm anh.”
Anh ta vừa nói vừa tự tát mình, hoàn toàn khồng còn khí thế khoe khoang như vừa rồi nữa.
Hùng Sở Sinh cười ha ha, chỉ vào Tô Lâm hỏi: ‘Tao nhìn trúng cồ gái này, mày không có ý kiến gì chứ.”
Triệu Viết Diệu khồng dám đáp cãi lại, vội vàng nói: “Anh Hùng, sao tôi dám có ý kiến gì, tôi không quen biết bọn họ.”
“Anh Hùng thích ai là may mắn của người đó.”
Hùng Sở Sinh đưa tay vồ vỗ lên mặt Triệu Viết Diệu: “Vì mày rất hiểu chuyện nên tao sẽ tha cho cái mạng nhỏ này của mày.”
Triệu Viết Diệu Anh vội vàng nói: “Cảm ơn anh Hùng, cảm ơn anh Hùng.”
Anh ta nhìn về phía Tô Lâm nói: “Sao em không nhanh qua uống rượu với anh Hùng đi, nếu được anh Hùng yêu thích, em phải mừng thầm đó.”
Vu Tú và Triệu Đan như nhìn thấy cơ hội sống sót nên nói với Tô Lâm: “Tồ Lâm, đi theo anh Hùng nhanh lên, lúc nào rồi mà còn giả vờ làm gái ngoan.”
“Nhanh lên, đừng có liên luỵđến chúng tồi.”
Bọn họ không biết lý lịch của Hùng sở Sinh, nhưng nhìn thấy Triệu Viết Diệu sợ đến như vậy, trong lòng bọn họ cũng hiểu đôi chút rồi.
Người này là sự tồn tại mà bọn họ không thể chọc được.
Tồ Lâm cắn nhẹ đôi môi đỏ, cồ ấy không ngờ những người này vì muốn sống sót mà lập tức phủi sạch quan hệ với mình.
Cô ấy cố gắng bình tĩnh lại và nói: “Đây là quán bar Tâm Duyệt các anh đừng gây rối.”
Hùng Sở Sinh mỉm cười, nói: “Thú vị quá nhỉ, tôi không muốn gây rối, tôi chỉ muốn mời em sang uống một ly rượu, được không?”
“Nếu có gây rối thì cũng uống rượu xong mới gây rối được, haha.”
Thấy Tô Lâm vần không chịu đi theo, một người đàn ồng mặt chữ điền đứng sau Hùng Sở Sinh bước tái nói:
“Mẹ nó, cô còn đứng đó ngơ ngác làm gì, để tôi nói cho cô biết, chú của anh Hùng là gia chủ của gia tộc Mộ Dung đây.”
“Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu chọc giận anh Hùng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cả nhà cô sẽ không thế sống tốt được đâu.”
Khi nghe đến gia tộc Mộ Dung, Tô Lâm cảm thấy lạnh lẽo, đó là một gia tộc về võ thuật, nhà họ Tô không thể chọc được.
Bọn họ có thể khiến nhà họ Tô biến mất khỏi Giang Thành chỉ sau vài phút.
Người đàn ông mặt chữ điền cảm thấy vui mừng khi thấy Tô Lâm do dự.
“Đi thôi, ngoan ngoãn nghe lời, anh Hùng sẽ khồng tính toán với cô đâu, mặt hàng tốt như vậy, chờ anh Hùng chơi xong, chúng ta cũng được hưởng ké.”
“Ha ha ha ha…”
Cả đám người phá lên cười.
Người đàn ông mặt chữ điền vừa nói vừa đưa tay sờ lên mặt Tô Lâm.
Tô Lâm hơi lùi lại, hất tay hắn ta ra.
“Ôi, cồ bé này khá bướng bỉnh đây.”
Người đàn ông mặt chữ điền không để ý, bước tới ép Tô Lâm lùi vào góc, đưa tay sờ lên mặt Tô Lâm lần nữa.
Hắn ta không hề kiêng kỵ đây là nơi công cộng và có rất nhiều người xung quanh.
Tô Lâm không thể tránh được, vươn tay nhặt một chai rượu trên bàn đập lên đầu người đàn ông mặt chữ điền.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, bọn họ không bao giờ nghĩ tới Tô Lâm lại dám ra tay.
Người đàn ông mặt chữ điền sờ đầu mình, giơ tay tát Tô Lâm một cái ngã xuống ghế sô pha.
Sau đó hắn ta đạp mạnh vào mặt Tô Lâm.
Hùng Sở Sinh cười nói: “Tiểu Huy, đừng thô lỗ như vậy.”
Người đàn ông mặt chữ điền dừng lại.
Thấy ở đây ồn ào, một người đàn ông trung niên bước tới.
“Thưa ngài, đừng gây rối ở đây.”
Người đàn ông nói với đám người Hùng sở Sinh.
Hùng Sở Sinh cười nói: “Chúng tôi khồng hề gây rối, là cô ta ra tay trước, chúng tôi chỉ mời cô ta đi uống ly rượu thôi.”
Người đàn ông trông rất bình tĩnh, tiếp tục nói: “Mời ngài quay lại chồ ngồi của mình.”
Hùng Sở Sinh mỉm cười nói: “Được, chúng tôi sẽ quay lại ngay đây.”
Nói xong, hắn ta vầy tay ra hiệu cho đám người quay về, mặc dù gia tộc Mộ Dung là thế lực đứng đầu ở Giang Thành, nhưng bọn họ cũng không dám phá vỡ quy tắc của quán bar Tâm Duyệt.
Xét cho cùng thì chủ quán bar Tâm Duyệt là người đến từ núi Nhị Long.
Hùng Sở Sinh cười nói với Tô Lâm: “Tốt nhất cồ nên suy nghĩ cho kỹ, sau đó tự mình đến đây, nếu không cả nhà cô sẽ không sống đến hết ngày hôm nay.”
Tô Lâm bối rối, cô ấy biết nhà họ Tô không thế đắc tội với gia tộc Mộ Dung, nhìn chai rượu bị cắt mất một nửa trong tay, ánh mắt cô ấy hiện lên sự quyết liệt.
Lúc này, cô ấy nghĩ đến anh rể của mình – người đàn ông đã khiến tất cả các phương tiện truyền thông phải loại bỏ những tin tức đình đám chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Trong lòng cồ ấy, không có gì mà Dương Phàm khồng làm được.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
Hùng Sở Sinh mỉm cười nói: “Báo cảnh sát à, thử xem có ai từ đồn cảnh sát tới không, có vẻ như cô chọn sai rồi.”
Khuôn mặt vui vẻ của Hùng sở sinh dần trở nên cứng đơ, thay vào đó là biếu cảm tàn độc.
Dương Phàm ngã phẳng ghế trong xe, nằm trên đó chơi game.
Thấy Tô Lâm gọi điện thoại đến, hắn trực tiếp ấn nút trả lời, vốn tưởng rằng Tồ Lâm uống rượu xong muốn về nhà.
Cuộc gọi dược kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nức nở của Tô Lâm:
“Anh rể, em bị người ta đánh.”
Dương Phàm ngồi bật dậy, xuống xe đi vào quán bar.
Vừa đi hắn vừa nói lời an ủi qua điện thoại: “Chờ anh, anh tới đây.”
Dương Phàm đi vào quán bar, từ xa đã nhìn thấy Tô Lâm đang ngồi lệch người trên sô pha, đám người Vu Tú và Triệu Đan đã rời đi.
Dương Phàm bước tới, nhìn thấy dấu bàn tay đỏ tươi trên mặt Tô Lâm, mặt đã sưng tấy lên, trong lòng cảm thấy đau xót.
Đừng nói là em vợ mình bị danh, cho dù là cô gái xa lạ, hôm nay Dương Phàm cũng sẽ trút giận
thay cho cô ấy.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh em?” Dương Phàm nhẹ nhàng hỏi trong khi đỡ Tô Lâm đứng dậy.
Tô Lâm hơi do dự, hỏi Dương Phàm: “Anh rể, nói cho em biết, bối cảnh của anh có tốt không?”
Dương Phàm đã đoán được khoảng bảy tám phần, có vẻ người đánh khồng hề đơn giản.
Dương Phàm mỉm cười nói với Tô Lâm: “Cứ nói cho anh biết, cho dù là ai đánh em, anh cũng sẽ khiến hắn không thấy được mặt trời ngày mai.”
Trong lòng Tô Lâm cảm thấy ấm áp, sau đó cô ấy kể tóm tắt chuyện đã xảy ra.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dương Phàm hoàn toàn biến mất, hắn kéo Tô Lâm đi về phía chiếc bàn lớn nhất phía bên tronq.