Tuyệt Thế Long Thần - Chương 75 Luyện đan
Chương 75: Luyện đan
Phó giám đốc phụ trách dọn dẹp nơi này những người xem xung quanh tự nhiên hiểu ra.
Hơn nữa, mọi chi phí hôm nay đều được miễn phí, bọn họ phải tranh thủ cơ hội, nếu ở lại mà nhìn thấy những thứ không nên thấy, không chừng còn biến thành bia đỡ đạn.
Ngay sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi quán bar, quán bar vốn ồn ào hiếm khi có một khoảnh khắc yên tĩnh như vậy
Sau khi dọn dẹp xong, Cù Oánh Oánh bước tới trước mặt Dương Phàm hỏi: “Ngài Dương, ngài định làm gì với những người này?”
Dương Phàm giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Đây là quán bar của cô, xử lý như thế nào sao lại hỏi tôi?”
Cù Cánh Cánh:
Cái nồi này ném quá bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay.
Như vậy, mâu thuẫn với gia tộc Mộ Dung không phải sẽ chuyến sang quán bar Tâm Duyệt sao?
Nhưng còn cách nào khác đâu, lập trường của ông chủ rất kiên định.
Đương nhiên Dương Phàm cũng có ý này, hắn không sợ đắc tội với gia tộc Mộ Dung, nhưng tự mình giải quyết sẽ khiến Tô Lâm gặp nguy hiểm.
Dù sao thì không phải lúc nào hắn cũng có thể ở bên cạnh Tô Lâm được.
Dương Phàm không để ý đến suy nghĩ của cô ta, tiếp tục nói: “Sau này nếu như gặp lại những người này có thể tồi sẽ quay lại cùng cõ nói chuyện nhân sinh.”
Đương nhiên là Cù Oánh Oánh biết ý của Dương Phàm là muốn những người này biến mất.
Cô ta rất ấm ức, cuối cùng là hắn gây ra chuyện hay là cô ta? Đây không phải là bắt cồ ta chịu tội oan sao?
Mặc dù Cù Oánh Cánh không muốn chịu tội oan nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dương Phàm mỉm cười, vung tay ném một cái bình sứ nhỏ qua.
Cù Cánh Cánh đưa tay bắt lấy, vẻ mặt khó hiểu.
Khi cô ta mở bình sứ ra lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tôi Luyện đan? Đây là Tôi Luyện đan sao?”
Cô ta đã thay Hứa Chí Cường quản lý quán bar nhiều năm nên đã từng may mắn thấy qua một lần.
Đây là thứ có thể giúp nâng cao tu vi, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Dương Phàm mỉm cười nói: “Tồi sẽ không đế cồ giúp không công, loại này mạnh hơn Tôi Luyện đan trên thị trường gấp mười lần, bình này đủ đế cô đột phá đến Ngưng Đan Cảnh.”
Cù Cánh Oánh sững sờ trong chốc lát, mạnh gấp mười lần? Giá trị của cái này cũng không thế xác định
được.
Có thể tiện tay lấy ra một bình như vậy tặng người khác? Đúng là hào phóng.
Thảo nào ngay cả một nhân vật như ông chủ của cô ta cũng rất kiêng dè Dương Phàm.
Mặc dù cô ta đã tưởng tượng ra thân phận của Dương Phàm là rất cao nhưng có vẻ như cô ta vần đánh giá thấp hắn.
Cù Cánh Cánh mỉm cười vui mừng cảm ơn Dương Phàm, cái nồi này mang lại giá trị quá lớn.
Cô ta rất muốn nói với Dương Phàm rằng sau này có cái nồi nào cứ quăng cho cô ta, nhưng lý trí còn sót lại khiến cô ta không dám đắc ý.
Cồ ta dám chắc rằng thân phận của Dương Phàm chắc chắn vượt quá nhận thức của mình, loại người này nếu không cấn thận đắc tội thì sẽ gặp nhiều khó khăn.
Dương Phàm không tiếp tục ở lại nữa, dần theo Tồ Lâm trực tiếp rời (Ti.
Sau khi Dương Phàm rời đi, Cù Cánh Cánh cất kỹ Tôi Luyện đan, trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới của mình xử lý đám người Hùng sở Sinh.
Cồ ta biết rõ phong cách của Hùng Sở Sinh, hắn ta là một tên khốn nạn, xử lý hắn ta cũng là vì nước vì dân.
Ve phần đắc tội với gia tộc Mộ Dung cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao lão già Mộ Dung kia
cũng không dám trực tiếp khiêu chiến quán bar Tâm Duyệt.
Hơn nữa, bây giờ có bình Tôi Luyện đan này tu vi của cô ta sẽ sớm đạt đến Ngưng Đan Cảnh.
Cho dù gia tộc Mộ Dung có ra tay sau lưng, cô ta cũng không còn sợ hãi nữa.
Ngưng Đan cảnh là giấc mơ (Tược rất nhiều võ giả theo đuổi, nghĩ đến điều này, cô ta cảm thấy vô cùng biết ơn Dương Phàm.
Dương Phàm rời khỏi quán bar, an ủi Tô Lâm một lúc, đưa cồ ấy về nhà, sau đó trở về biệt thự Tân Giang Hoa Uyển.
Trở lại biệt thự, Dương Phàm chào Đường Ngữ Yên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Hắn cấn thận tách quả cầu thủy tinh có con thiên nga ra, phát hiện ra có một Thất Sát trận được thiết kế tinh xảo trong bụng con thiên nga.
Dương Phàm rất ngạc nhiên, lại có người thiết kế được Thất Sát trận một cách khéo léo như vậy.
Có vẻ như không phải là người bình thường.
Hắn đương nhiên lười quan tâm nhiều như vậy, lấy mắt trận của Thất Sát trận ra, trực tiếp sử dụng Thiên Huyền Công hấp thu nó.
Mắt trận là một khối ngọc đặc biệt, chứa rất nhiều năng lượng, là nguồn năng lượng của Thất Sát trận.
Năng lượng tiến vào cơ thế hắn, trong nháy mắt bị linh khí trong cơ thế hắn nuốt chửng, hơn mười phút sau, mắt trận mất đi ánh sáng, Dương Phàm ngừng hấp thu.
Linh khí bị hao tổn do Hầu Hiểu Linh trước đó cuối cùng cũng được bổ sung lại.
Tiếp theo, Dương Phàm lấy ra một cái lò luyện đan từ ngọc bội không gian.
Đó là một vật bằng đồng giống như một cái đỉnh, kích thước bằng với lư hương, có nắp đậy.
Lò luyện đan có màu đỏ rực, thân lò được chạm khắc hình rồng, hai cái đầu rồng sống động như thật, mang đến cảm giác áp bức.
Đó chính là lò luyện đan Hoả Vân do sư phụ truyền lại cho hắn.
Không chần chừ quá lâu, Dương Phàm lấy ra dược liệu mang về từ Bách Thảo Đường và cây nhân sâm ngàn năm tuổi để bắt đầu luyện chế đan dược.
Tôi Luyện đan được chia thành chín cấp độ, từ cấp một, cấp hai… cho đến cấp chín.
Thứ hắn tặng cho Cù Oánh Oánh, cũng là thứ mà hắn thường dùng để ăn như kẹo, là Tôi Luyện đan cấp ba.
Luyện chế Tôi Luyện đan cấp ba không có yêu cầu quá cao về tuổi của dược liệu nên có thế mua được ở khắp mọi nơi.
Ve phần đan dược cấp ba trở lên, có yêu cầu về
tuổi của dược liệu, đương nhiên không thể dễ dàng luyện chế với số lượng lớn.
Như đan dược xuất hiện trên thị trường trước đây, thậm chí khồng thể tính là cấp một, có lẽ là vấn đề về phương pháp luyện chế.
Hiện tại đã có nhân sâm nghìn năm tuổi, Dương Phàm tự nhiên muốn thử luyện chế đan dược cấp ba trở lên.
Việc luyện chế (Tan được đối với Dương Phàm mà nói là rất quen thuộc.
Hắn bắt đầu luyện chế mà không cần chuẩn bị quá nhiều.
Ba tiếng sau, lò luyện đan Hỏa Vân tỏa ra mùi thơm của thuốc, Dương Phàm hơi nhếch môi.
Tôi Luyện đan cấp năm xuất hiện
Nhân sâm ngàn năm tuổi đúng là không tầm thường, chỉ riêng loại thuốc này đã nâng đẳng cấp của đan dược lên hai cấp.
Dương Phàm mở nắp lò, cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy bên trong có tám viên Tôi Luyện đan cấp năm.
Cùng lúc đó, bầu trời phía trên biệt thự số 1 của Tân Giang Hoa Uyển bị mây đen bao phủ, một tia sét xuyên qua bầu trời đánh về phía phía biệt thự.
Dương Phàm vung tay lên, phía trên biệt thự xuất hiện một kết giới vô hình, ngăn cản sấm sét.
Bùm, bùm, bùm…
Năm tia sét liên tiếp dều bị rào chắn chặn lại.
Dương Phàm tùy ý ném một viên đan dược vào miệng, sau đó cho bảy viên đan dược còn lại vào hai bình sứ nhỏ màu trắng, đặt vào trong ngọc bội không gian.
Hắn vừa định ra ngoài tắm thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi ở ngoài cửa.
Sau đó có tiếng gõ cửa, âm thanh vừa nặng nề vừa vội vã.
Dương Phàm mở cửa ra, nhìn thấy Đường Ngữ Yên chạy vào phòng.
Khuồn mặt xinh đẹp của Đường Ngữ Yên tái nhợt, cõ ấy đang mặc một chiếc váy ngủ có dây đeo màu đỏ tươi rất gợi cảm, đồi chân trắng nõn mượt mà, rất ấn tượng về mặt thị giác.
Cộng với mái tóc rối bù vì hoảng loạn, hình ảnh có chút mê hoặc.
Ngay khi Dương Phàm mở cửa, cô ấy lao vào, hoàn toàn mất đi vẻ ngượng ngùng thường ngày.
Dương Phàm cười hỏi: “Cô dang làm gì vậy?”
“Dùng cái này đế kiếm tra cán bộ? Cán bộ nào có thể chịu được một cuộc kiểm tra như vậy?”
Đường Ngữ Yên bình tĩnh lại một chút, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô ấy nói: “Sấm sét quá lớn, tôi sợ.”
Dương Phàm cười khúc khích, sau đó hắn mới hiểu ra.
Rào chắn của hắn đúng là đã chặn được sấm sét vừa rồi, nhưng tia sét xuyên qua bầu trời và tiếng sấm chói tai vẫn làm cho Đường Ngữ Yên vừa mới nqủ say hoảnq sợ.