Tuyệt Thế Long Thần - Chương 79 Tôi bảo cậu mua thì cậu phải mua
Chương 79: Tôi bảo cậu mua thì cậu phải mua
Người đàn ông mặt sẹo nhìn thấy Mộ Dung Cao, vội vàng chào hỏi.
“Mộ Dung trưởng lão, thằng nhóc này không tuân thủ quy định ở đây của chúng ta, còn làm vỡ đồ đạc khắp nơi.”
Người đàn ông mặt sẹo cung kính báo cáo lại với Mộ Dung Cao.
Vẻ mặt Mộ Dung Cao tối sầm: “Đã lâu rồi tôi chưa gặp người nào kiêu ngạo như vậy. Thằng nhóc, cậu có biết đắc tội với gia tộc Mộ Dung sẽ có hậu quả gì không?”
Dương Phàm hơi nhếch khóe miệng, như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Không biết, cũng không muốn biết, nhưng tôi lại muốn hỏi, ông có biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Khi mọi người xung quanh nghe vậy đêu cảm thấy khó mà chấp nhận được.
“Người trẻ tuổi này thấy mình có chút tài nghệ nên không coi trọng gia tộc Mộ Dung à.”
“Đúng vậy, hắn kiêu ngạo như vậy, ngay cả Mộ Dung trưởng lão cũng ở đây, hắn còn không nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi, xem ra hắn thực sự không biết trời cao đất rộng là gì.”
“Haiz, đúng là tuổi trẻ dễ xúc động mà, nếu
biết cách nhận lỗi thì còn có đường sống sót.”
Nghe những lời của những người xung quanh, Mộ Dung Cao càng đắc ý hơn, ông ta nói với vẻ mặt đùa cợt:
“Đắc tội với cậu thì có hậu quả gì? Cậu đến đây đế làm trò hề à, có vẻ như nếu hôm nay không dạy cho cậu một bài học thì đúng là cậu không biết ai mới là người lợi hại.”
Mặc dù vừa rồi ông ta đã thấy được Dương Phàm mạnh như thế nào, nhưng ông ta cũng không cho rằng Dương Phàm có thể là đối thủ của mình.
Dù sao thì ông ta đã đạt đến bán bộ Ngưng Đan Cảnh hơn mười năm, cho dù Dương Phàm có cùng đẳng cấp với ông ta, cũng không có khả năng đánh bại ông ta được.
Bên cạnh đó, phía sau ông ta còn có rất nhiều người giúp đỡ.
Tô Mộng Dao thấy tình hình không ốn nên tiến lên nói: “Mộ Dung trưởng lão, là do bọn họ làm sai trước, chúng tôi chỉ sờ vào đồ của hắn ta vậy mà hắn ta nhất quyết bắt chúng tôi phải mua.”
Mộ Dung Cao lại tỏ ra xem thường: “Kêu các người mua thì các người mua đi, không phải tốt hơn sao?”
Tô Mộng Dao cau mày nói: “Cái đồ sứ đó đắt
nhất là hơn 100 tệ. Hắn ta đòi chúng tôi 100 vạn, ông thấy có phù hợp không?”
Mộ Dung Cao khẽ mỉm cười nói với Tô Mộng Dao: “Đây là giá bọn họ đưa ra, cô mua thì mua, không muốn mua cũng phải mua.”
“Đương nhiên, cho dù bây giờ mua cũng không có ý nghĩa gì nhiều, muốn nói lý lẽ thì xuống gặp Diêm Vương đi.”
Nói xong, ông ta chú ý tới Dương Phàm đang cầm một cục sắt, ông ta tò mò hỏi mặt sẹo: “Ai đã mua cục sắt này? Tại sao thứ đó lại nằm trong tay cậu ta.”
Mặt sẹo nhanh chóng trả lời: “Mộ Dung trưởng lão, cục sắt này cũng là do cậu ta mua.”
Mộ Dung Cao hơi giật mình, vẻ u ám trên mặt dịu đi rất nhiều.
Ông ta đánh giá Dương Phàm một cách cẩn thận rồi nói: “Cho cậu một cơ hội sống sót, nói ra bí mật của cục sắt tròn này, sau đó trả lại cục sắt tròn cho tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay.”
Những người đang chờ xem kịch vui hơi giật mình khi nghe Mộ Dung trưởng lão nói như vậy.
Mộ Dung Cao là một kẻ độc ác, ai đắc tội với ông ta hầu như không bao giờ thoát khỏi cái chết.
Bây giờ người trẻ tuổi này đánh người của
gia tộc Mộ Dung mà Mộ Dung Cao còn muổn bỏ qua cho hắn?
Đúng là không hợp lý, chẳng lẽ cục sắt tròn này là một bảo vật?
Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ có thế nghĩ như vậy, ngay cả khi đó là một món bảo vậy, bọn họ cũng không dám mơ tưởng, bởi vì đối phương là gia tộc Mộ Dung, sẽ chết người.
Chỉ là thái độ của Mộ Dung Cao khiến bọn họ ngạc nhiên mà thôi.
Người thanh niên này thật sự rất may mắn, biết được bí mật của cục sắt tròn thì có thể sống sót, quả nhiên là tri thức thay đổi sổ phận.
Dương Phàm cười khinh thường, trực tiếp thu cục sắt tròn vào trong ngọc bài không gian.
Nhìn thấy cục sắt tròn trong tay Dương Phàm bỗng chốc biến mất, vẻ mặt Mộ Dung Cao cứng đờ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Trang bị không gian? Thằng nhóc này lại có trang bị không gian!
Ông ta cũng nghĩ đến việc thân phận của Dương Phàm có thế không đơn giản, nhưng sự cám dỗ to lớn khiến ông ta không kịp suy nghĩ nhiều, đáng đế mạo hiếm một lần.
Khi ông ta bắt được Dương Phàm, tra tấn nghiêm khắc không sợ hắn không nói ra bí mật
của quả bóng sắt, sau khi biết được bí mật của cục sắt tròn, ông ta có thể có được sự bảo vệ của Phi Vân Tông.
Đến lúc đó dù bối cảnh của Dương Phàm có lớn thế nào cũng không cần sợ hãi nữa.
Ông ta còn lấy được một trang bị không gian, chẳng phải quá đẹp hay sao.
Nghĩ đến đây, ông ta hét lớn với Dương Phàm: “Thằng nhóc, đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, tôi nói lại một lần nữa, chỉ cần cậu nói ra bí mật của cục sắt tròn, trả nó lại cho tôi, tôi có thể tha cho cậu một mạng.”
“Hơn nữa, công pháp do gia tộc Mộ Dung sưu tập cũng có thế tặng cậu một bộ.”
Những người xung quanh đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ, công pháp của gia tộc Mộ Dung đều là những công pháp cao cấp.
Chỉ cần luyện tập chăm chỉ thì có thể trở thành cao thủ, thậm chí có thể đột phá đến Ngưng Đan cảnh.
Sự đãi ngộ này không thể gọi là không hậu hĩnh.
Dương Phàm lại chỉ khinh thường cười một tiếng, những thứ rác rưởi của ông thì cứ tự giữ lấy mà chơi đi, khi ở núi Nhị Long, hắn không học những thứ thấp hơn Thiên cấp.
Gia tộc Mộ Dung có được công pháp Địa cấp đã là tốt lắm rồi, còn muốn dùng thứ này để hối lộ hắn, thật nực cười.
Tuy nhiên, Dương Phàm cũng không trực tiếp từ chối, mà hào hứng hỏi: “Không biết Mộ Dung trưởng lão định tặng tôi loại công pháp nào?”
Mộ Dung Cao thấy Dương Phàm hỏi như vậy, còn tưởng hắn có hứng thú với điều kiện của mình.
Ông ta thầm vui mừng, trả lời: “Công pháp của gia tộc Mộ Dung đương nhiên không thể tùy tiện để cậu chọn, tôi cũng chỉ có thể cho cậu xin, còn xin được cuốn nào thì cũng chỉ có thể xem sổ phận của cậu.”
Công pháp được phân thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp, công pháp cao cấp nhất mà gia tộc Mộ Dung lưu trữ là một cuốn Địa cấp, đương nhiên sẽ không cho Dương Phàm.
Đương nhiên Mộ Dung Cao có ý đồ riêng của mình, chỉ cần Dương Phàm đồng ý, đến lúc đó tùy tiện lấy một cuốn công pháp Huyền cấp nhập môn tặng hắn là được.
Dương Phàm mỉm cười, hắn đương nhiên có thế nhìn ra Mộ Dung Cao không có ý tốt, cười nói: “Học công pháp còn phải xem số phận? Vậy thì không phải là tri thức thay đổi số phận, mà là số
phận thay đổi tri thức rồi.”
“Những thứ rác rưởi đó ông giữ lại đi, tôi không có hứng thú.”
Mộ Dung Cao thay đối sắc mặt, đã không lừa được hắn thì ra tay thôi.
Tóm lại, hôm nay ông ta sẽ không cho Dương Phàm rời đi một cách an toàn.
“Láo xược.” Ông ta vung tay lên, bảy tám võ giả phía sau hiểu ý, xông lên, hoặc đấm hoặc đá, nhắm thẳng vào Dương Phàm.
Dương Phàm lạnh lùng cười, cũng không né tránh, giơ tay lên đánh ra vài cái tát, những người tấn công trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, bất tỉnh.
Đôi mắt đẹp của Tô Mộng Dao run rẩy, một là kinh ngạc trước thân thủ của Dương Phàm, hai là biết rằng lần này đã hoàn toàn đắc tội với gia tộc Mộ Dung.
Mộ Dung Cao vốn định để những người này bao vây Dương Phàm, ông ta muốn xem thật kỹ thực lực của Dương Phàm thực sự là như thế nào.
Không ngờ những người này vừa lao lên, chưa kịp đến gần đã bị vài cái tát đánh bay.
Ông ta lập tức nổi giận, hét lớn một tiếng, thân hình lóe lên, giơ nắm đấm hướng về Dương
Phàm đánh tới.
Ngay khi mọi người mong chờ được xem một trận đối đầu đỉnh cao, Dương Phàm đánh ra một cái tát, trực tiếp đánh cho Mộ Dung Cao choáng váng.
Tiếp theo là một cái tát khác…
Dương Phàm sau khi vỗ vài cái vào khuôn mặt già nua của Mộ Dung Cao, lúc này mới dùng sức, trực tiếp đánh bay ông ta ra xa mười mấy mét.
Mộ Dung Cao nặng nề ngã xuống đất, bất tỉnh.
Dương Phàm cười nhẹ, dẫn theo Tô Mộng Dao tiếp tục đi dạo phố.
Đi được vài bước, Tô Mộng Dao mới lấy lại được tinh thần, mở miệng hỏi: “Anh có phải là nqười khônq?”