Tuyệt Thế Long Thần - Chương 81 Trận đấu đầu tiên của Cao Đại Cường
Chương 81: Trận đấu đầu tiên của Cao Đại Cường
Nhìn thâỳ một nhóm người hùng hổ xông vào nhóm tập đoàn Hồng Hạo, Cao Đại Cường cũng đoán được là sắp xảy ra chuyện rồi.
Anh ta lớn tiếng quát lên với đám người ở phía trước: “Các người đang làm gì vậy?”
Người dẫn đầu là một gã đàn ông hói đầu, người đàn ông này có thân hình gầy gò, trên người cũng toát ra khí tức của cường giả.
Cao Đại Cường cũng không rành về võ đạo cho lắm, trong lòng vô thức trở nên thận trọng.
Người đàn ông này cười ha ha rồi nói: “Mày chính là Cao Đại Cường phải không? Nghe nói là mày có quan hệ rất tốt với Dương Phàm.”
Cao Đại Cường không biết đây là địch hay bạn, nhàn nhạt hỏi: “Là tôi, nhưng mấy người là ai?”
Người đàn ông đầu trọc cười xấu xa: “Bọn tao là ai ư, mày sẽ sớm biết thôi.”
“Dẩn đi.”
Gã ta phất phất tay với đám người phía sau, ra hiệu cho bọn họ tiến lên dẫn Cao Đại Cường đi.
Lúc trước Dương Phàm đã từng dặn dò Cao Đại Cường, gặp phải người nào đến gây chuyện
thì cứ đè bọn họ xuống rồi tính tiếp.
Cao Đại Cường không hề sợ hãi, nhìn thấy sáu, bảy người mặc quần áo luyện võ đang xông về phía mình, anh ta âm thầm vận chuyến chân khí hàn băng trong cơ thế.
Nhưng anh ta đánh giá quá cao những người này fôi, nói chính xác hơn là đánh giá thấp bản thân quá.
Vừa đánh ra một cú đấm mà cứ như đánh một đứa trẻ, ngay tức khắc, vài tên đệ tử của gia tộc Mộ Dung đã bị đánh ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ không ngờ Cao Đại Cường nhìn có vẻ bình thường mà lại tài năng đến vậy.
Người đàn ông đầu trọc cũng hơi ngẩn ra, trực tiếp lấy ra một con dao ngắn và đâm về phía Cao Đại Cường.
Nhìn thấy khí thế cuộn trào mãnh liệt của tên đầu trọc kia, Cao Đại Cường sử dụng La Hán quyền tám bước.
Người đàn ông hói đầu chỉ ở trình độ Luyện Khí Cảnh trung kỳ, sao có thể chịu được đòn tấn công của Cao Đại Cường.
Chỉ với một cú đấm, người đàn ông hói đầu đã bị đánh bay hơn mười mét, đập mạnh vào bức tường phía sau và ngã xuống đất.
Lưỡi dao sắc bén trong tay gã ta cũng lập tức bị tuột khỏi tay, lạch cạch rơi xuống sàn nhà.
Cao Đại Cường cũng ngạc nhiên, anh ta không ngờ bản thân lại mạnh mẽ như vậy, dù sao anh ta cũng không có kinh nghiệm chiến đấu gì.
Sau khi giải quyết xong những người này, Cao Đại Cường lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Dương Phàm.
Lúc này, Dương Phàm vừa mới lên xe của Tô Mộng Dao, sau khi nghe Cao Đại Cường kế lại, trong lòng hắn suy nghĩ một hồi.
“Cậu canh chừng bọn họ trước đi, tôi sẽ bảo người đến giải quyết.”
Sau khi Dương Phàm nói xong liền cúp điện thoại, sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Hầu Hạ Khởi.
Hầu Hạ Khởi nhận được điện thoại của Dương Phàm, biết được trong tập đoàn Hồng Hạo có người đến gây chuyện, ông ta đã tự mình trở về đồn cảnh sát và đưa cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ.
Vốn dĩ Dương Phàm muốn qua đó hỏi ra ra lẽ mọi chuyện, nhưng Tô Trường Lâm đã tự mình gọi điện thoại cho hắn, nếu như cho nhà người ta leo cây thì có phần không thích hợp lắm.
Cho nên để sở trưởng Hầu giam giữ những
người đó trước, chờ hắn xong chuyện sẽ qua đó xử lý.
Sau khi Dương Phàm cúp điện thoại, hắn nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tô Mộng Dao thì đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Đến cũng đã đến rồi, còn xị mặt ra như thế làm gì, đến đây đi, cười một cái cho anh đây xem nào.”
Dương Phàm mặt dày phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Tô Mộng Dao nói với vẻ mặt chán ghét: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, nếu không phải vì ba em bảo em tới đón anh thì em còn lâu mới tới đây.”
Dương Phàm nói tiếp: “Có chuyện gì không vui à, nói ra đế anh san vẻ với em nào?”
“… Vù vù.” Lời nói của Dương Phàm còn chưa dứt, đã vang lên tiếng vù vù của động cơ xe.
Tô Mộng Dao đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc Ferrari tăng tốc dữ dội, tức tốc đấy lùi cảnh vật về phía sau.
Dương Phàm cười bất lực, thấy Tô Mộng Dao phớt lờ mình, hắn cũng không nói nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến khách sạn Thiên Hải.
Sau khi dừng xe lại, Tô Mộng Dao nói thẳng: “Đợi lúc nào về thì đem xe đến đây đổi đi, em
không vui khi nhìn thấy xe của anh.”
Không đợi Dương Phàm trả lời, cô ấy đã trực tiếp đứng dậy xuống xe, đóng cửa xe lại cái rầm.
Dương Phàm mỉm cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng trách người ta hay nói lái xe của người khác thì thích đạp mạnh chân ga, đúng là thật rồi.
Hai người đi đến sảnh lớn, thấy ở đây có rất nhiều người, mọi người của nhà họ Tô cũng đang ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh chờ đợi.
Nhìn thấy Dương Phàm, Tô Trường Lâm đứng dậy chào hỏi, sau đó bảo hai người đi qua ngồi một lát.
“Hôm nay khách khứa đến đây ăn nhiều quá, khách trong phòng chúng ta đã đặt vẫn chưa ăn xong nên phải chờ một lát.”
Bà cụ Tô ở bên cạnh tỏ vẻ hiền lành, mỉm cười chào hỏi Dương Phàm.
Lần gần đây nhất, tập đoàn Tô Thị đã nhận được dự án hợp tác với Tập đoàn Hồng Hạo và còn giành được khoản vay 200 triệu nhân dân tệ, cũng giải quyết vấn đề vòng vay vốn, có thể nói là đường làm ăn rộng mở.
Ban đầu, bọn họ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho bà cụ Tô để thể hiện sự quật khởi của nhà họ Tô.
Nhưng đề xuất này đã bị bà cụ Tô bác bỏ.
Bà cụ Tô nói với Tô Trường Lâm, có rất nhiều người muốn thấy con sa cơ thất thế, nhưng lại chẳng có mấy người muốn thấy con quật khởi cả.
Ngay thời điểm con vừa mới có cơ hội đế khởi bước, vậy lựa chọn tốt nhất chính là phải hành động khiêm tốn.
Vì vậy, cuối cùng cả gia đình đã quyết định sẽ ăn một bữa cơm gia dinh cùng nhau.
“Mỗi cái khách sạn cũng quản lý không xong thì quản lý công ty thế nào đây.” Tô Phỉ mở miệng chế giễu Tô Mộng Dao.
Vốn dĩ tâm trạng của Tô Mộng Dao đã không tốt, lại nghe thấy cô ta nói năng giễu cợt không hề khách sáo như thế, Tô Mộng Dao nói: “Cô có năng lực thì đi mà quản lý.”
“Ngoài việc quậy phá ở công ty thì cô còn có thể làm gì chứ?”
sâc mặt Tô Trường Ngọc tối sầm lại, mắng: “Sao cô có thể nói như thế được, nếu không phải do cô chèn ép thì Tô Phỉ sẽ đi làm bậy ở công ty sao?”
Tô Mộng Dao không thèm quan tâm đến việc ông ta là trưởng bối, cười chế nhạo, nói: “Tôi chèn ép ư, chú tự đi mà hỏi xem cô ta có thể làm được gì, một năm cô ta đã thay đối ba chức vụ,
nhưng hỏi xem cô ta có làm tốt chức vụ nào không?”
“Nếu không phải vì nể mặt bà nội thì cô ta đã bị sa thải từ lâu rồi.”
Triệu Quế Hoa ở bên cạnh đứng lên nói: “Yo, giỏi quá nhủ công ty vừa mới tốt hơn một chút đã trở mặt rồi, không thèm để chúng tôi vào mắt nữa à.”
“Được rồi, được rồi.” Nghe mọi người nói tôi một câu anh một câu, không ai chịu nhường ai, bà cụ Tô đành lên tiếng cắt ngang.
“Đang ở bên ngoài đấy, không phải ở nhà đâu, cãi nhau như thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
Một vài cô gái ăn mặc lòe loẹt đứng cách đó không xa cũng nhìn về hướng này, còn có vẻ hăng hái bàn luận gì đó.
Triệu Quế Hoa đi tới bên cạnh bà cụ Tô, tỏ vẻ uất ức nói: “Mẹ, chính cô ta đã làm không tốt mà còn mạnh miệng đầy.”
“Còn muốn sa thải Tô Phỉ, chắc đợi đến khi tập đoàn Tô Thị phát triển, con đoán là ngay cả mẹ, cô ta cũng không thèm nế nang gì đâu.”
Bà cụ Tô mỉm cười thuyết phục: “Mộng Dao không phải loại người như vậy, bớt tranh cãi đi.”
Tô Mộng Dao cũng thở phì phò ngồi xuống.
Dương Phàm biết bởi vì chuyện ban ngày mà
Tô Mộng Dao đã mất kiểm soát cảm xúc, nếu như bình thường, cô ấy đã chẳng thèm để tâm đến gia dinh của Tô Trường Ngọc rồi.
Dương Ngọc Lan ở bên cạnh cũng nheo mắt nhìn Dương Phàm, vẻ mặt giống như hận không thế nuốt chửng hắn.
Ngay lúc hai người bọn họ bước vào cửa, Dương Ngọc Lan đã trông có vẻ khó chịu rồi.
Dưới cái nhìn của bà ta, nếu không phải Dương Phàm xen vào, nói không chừng con gái bà đã có cuộc sống tốt bên cạnh Mộ Dung cố từ lâu rồi, đâu có giống như bây giờ, ăn một bữa cơm cũng phải xếp hàng thế này.
Nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của Dương Phàm, bà ta càng tức giận hơn.
Bà ta tức giận nói với Dương Phàm: “Cậu còn mặt mũi cười đùa đấy à, nếu không phải vì cậu thì Mộng Dao nhà chúng tôi có phải chịu nỗi ấm ức như thế này không.”
Dương Phàm:
Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ? Ngồi không cũng trúng đạn à?
Nhưng lúc suy nghĩ lại, khi hân còn bé, Dương Ngọc Lan vẫn rất yêu bản thương hắn, có đồ ăn gì ngon bà ta cũng bỏ qua Tô Mộng Dao mà cho hắn trước.
Trong lòng hắn, Dương Ngọc Lan giống như mẹ của hắn vậy, cho nên hắn cũng không để tầm nhiều lắm.
Chỉ nói mấy câu cho qua chuyện.