Tuyệt Thế Long Thần - Chương 83 Phong sát nhà họ Tô
Chương 83: Phong sát nhà họ Tô
Dương Phàm cười khố, cảm giác được sống lưng lạnh buốt.
Rõ ràng là hắn đang từ chối mà, có khó hiểu quá không?
Có bao nhiêu người hẹn bạn lần sau ăn cơm thì thật sự có lần sau?
Ngay sau đó thang máy dừng lại, cô phục vụ xinh đẹp dẫn mọi người qua một hành lang đến phòng VIP chí tôn.
Mặc dù nhà họ Tô được coi là một gia đình giàu có nhưng khi bước vào căn phòng này vẫn bị sốc.
Phòng rất rộng, được trang trí vô cùng sang trọng và có đầy đủ tiện nghi cần thiết.
“Không ngờ ở tuổi này mà tôi lại may mắn được dùng bữa ở đây.”
Bà cụ Tô vui vẻ nói.
Tất nhiên bà biết có một phòng riêng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Hải, nhưng về cơ bản nó là để thương hội Thuận Thái sử dụng riêng.
Số lần trung bình người ngoài sử dụng là mỗi năm một lần.
Đó là đãi ngộ cao nhất của thương hội
Thuận Thái, không ngờ Dương Phàm có thế tùy tiện sử dụng.
Mặc dù nói chỉ cần tâm trạng tốt ăn ở đâu cũng giống nhau, nhưng tâm trạng ăn ở đây sao có thế giống với ăn ở phòng riêng bình thường được?
“Dương Phàm, sao cháu lại là khách hàng VI p chí tôn ở đây?” Lần đầu tiên Dương Ngọc Lan nói chuyện với Dương Phàm mà giọng điệu không có sự chán nản.
Dương Phàm cười nói: “Lần trước có một người bạn để ở đây nhờ cháu cất giữ, mấy ngày nữa cô ấy sẽ quay lại lây.”
Tất nhiên là Dương Phàm biết rõ, nếu nói thật thì không tránh khỏi bị tra hỏi.
Tô Trường Lâm hỏi: “Chúng ta lấy dùng sẽ không có vấn đề gì chứ? Thương hội Thuận Thái không phải là nơi mà chúng ta có thể tùy tiện chọc vào.”
Thương hội Thuận Thái đối với nhà họ Tô mà nói giống như quái vật khống lồ, Tô Trường Lâm sợ Dương Phàm vì thể diện mà mạo hiểm sử dụng nên lên tiếng nhắc nhở.
Dương Phàm mỉm cười: “Không sao đâu, có thể dùng tuỳ thích.”
Nghe vậy, Dương Ngọc Lan lập tức vui vẻ:
“Đưa thẻ này cho dì sử dụng một chút, hai ngày nữa dì có tụ họp cùng bạn bè cũ.”
Tô Mộng Dao nghe mẹ nói, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ không nghe nói thẻ này phải trả lại sao?”
Dương Ngọc Lan tức giận nói: “Mẹ dùng một chút thì có sao, nói thế nào thì Dương Phàm cũng là một nửa người nhà họ Tô, đế mẹ được thơm lây cũng không được?”
Dương Phàm đương nhiên biết Dương Ngọc Lan muổn ra vẻ nên cũng không từ chối.
Mọi người ngồi xuống, ngay sau đó người phục vụ lần lượt mang ra những món ăn tinh xảo.
Theo mong muốn của Dương Ngọc Lan, bọn họ còn mở hai chai rượu vang đỏ thượng hạng.
Những người được gia tộc Mộ Dung cử đến nhà họ Tô đều vô ích, đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không có ai quay lại.
Sau khi báo cáo tình hình cho Mộ Dung Thái xong, bọn họ trực tiếp quay về.
Mặt khác, tất cả những người được gia tộc Mộ Dung cử đến tập đoàn Hồng Hạo đều bị Hầu Hạ Khởi dẫn người đến bắt lại sau đó bỏ tù.
Chỉ có một nhóm người đến Tân Giang Hoa Uyển, chờ không bao lâu đã thấy Đường Ngữ Yên tan làm về nhà nên trực tiếp bắt lấy đưa đến gia
tộc Mộ Dung.
Sự việc đã đến nước này, Mộ Dung Thái không còn gì phải e dè nữa.
Tiến hành thông báo chính thức về việc phong sát* nhà họ Tô về mọi mặt vì Tô Mộng Dao và bạn trai vô dụng của cô ấy đã đắc tội với bọn họ.
*Phong sát là lệnh cấm hoặc phong tỏa đế ngăn cản người hay vật tồn tại trong một lĩnh vực nhất định, có hiệu lực tạm thời hoặc vĩnh viễn.
Một hòn đá gây ra ngàn gợn sóng, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ giới doanh nghiệp Giang Thành lập tức sôi nổi lên.
Các xí nghiệp luôn có quan hệ hợp tác với nhà họ Tô cũng lần lượt gọi điện cho người nhà họ Tô để buộc bọn họ chấm dứt hợp tác.
Người nhà họ Tô vừa ăn được một nửa thì đám người Tô Mộng Dao không ngừng nhận được điện thoại.
Nội dung các cuộc điện thoại về cơ bản là giống nhau, gia tộc Mộ Dung phong sát nhà họ Tô, bạn bè hợp tác lần lượt quay lưng lại với nhau, sợ bị liên lụy.
Dù sao thì gia tộc Mộ Dung cũng là đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Giang Thành.
Từ bữa tiệc vui vẻ ban đầu, bầu không khí
đột nhiên trở nên đóng băng.
Gia đình Tô Trường Ngọc ban đầu rất không vui khi thấy Dương Phàm được chú ý, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ tự nhiên tập hợp lại đế tấn công hắn.
“Dương Phàm, anh đúng là coi trời bằng vung, dám đắc tội với gia tộc Mộ Dung?”
Tô Phỉ dẫn đầu nói.
Vẻ mặt Tô Quốc Đống u ám, hùa theo hỏi: “Hai người đã làm gì vậy? Bây giờ gia tộc Mộ Dung đã công khai phong sát nhà họ Tô, chuyện này chẳng phải sẽ hại chết chúng ta sao?”
Đương nhiên bọn họ biết phong sát của gia tộc Mộ Dung có ý nghĩa gì, điều đó có nghĩa là nhà họ Tô ít nhất sẽ phá sản.
Tô Trường Ngọc cũng đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm cậu đắc tội với gia tộc Mộ Dung như thế nào, lập tức đến nhà Mộ Dung xin lỗi.”
“Cho dù bọn họ có yêu cầu cậu tự sát để xin lỗi, cậu cũng phải làm theo, đừng liên lụy đến chúng tôi.”
Tô Trường Lâm cũng tỏ vẻ nặng nề hỏi Dương Phàm: “Tiểu Phàm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Phàm mỉm cười nói: “Không có gì to tát, chỉ là đánh trưởng lão gia tộc Mộ Dung mà
thôi.”
Đánh trưởng lão gia tộc Mộ Dung? Còn mà thôi nữa?
Trưởng lão của gia tộc Mộ Dung đều là võ giả bán bộ Ngưng Đan cảnh, Dương Phàm cũng biết thổi phồng quá, hắn nghĩ hắn là ai?
Chưa kế đến gia đình Tô Trường Ngọc, ngay cả Tô Trường Lâm cũng tỏ ra không tin.
Ông ta lại hỏi Tô Mộng Dao: “Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy Mộng Dao?”
Tô Mộng Dao tỏ ra bình tĩnh, cô ấy đã nghĩ đến kết quả này từ lâu, chỉ là không ngờ gia tộc Mộ Dung lại trả thù nhanh như vậy, đúng là bị nói trúng tim đen.
Bởi vì cô ấy không biết rằng Dương Phàm có mối liên hệ khác với gia tộc Mộ Dung.
“Ba, chuyện là thế này…”
Tô Mộng Dao không giấu giếm nữa mà chỉ đơn giản kể lại chuyện xảy ra ở phố đồ cổ.
Sau khi nghe những lời cô ấy nói, mọi người trong nhà họ Tô đều tỏ ra khó tin.
Bọn họ không bao giờ ngờ một người vô hại như Dương Phàm lại đánh một người bán bộ Ngưng Đan cảnh như Mộ Dung Cao.
Điều khiến bọn họ tức giận là vụ việc này lại
giận cá chém thớt lên nhà họ Tô.
Tô Trường Ngọc nói: “Dương Phàm, cậu gây ra phiền phức là phải chịu trách nhiệm, bây giờ cậu mau đến gia tộc Mộ Dung làm rõ, cậu cùng nhà họ Tô chúng tôi không có quan hệ gì, sau đó tự sát đế xin lỗi.”
Tô Phỉ cũng hoà theo: “Đi nhanh đi, cái mạng rẻ tiền của anh chết thì cũng thôi đi, đừng liên lụy đến chúng tôi.”
Dương Ngọc Lan cũng nói với Dương Phàm: “Không làm nên tích sự gì, chỉ gây chuyện là giỏi, còn ngồi ở đây làm gì, muốn hại chết chúng tôi à.”
Tô Mộng Dao rất không vui khi mẹ cô ấy nói như vậy: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Dương Phàm ra tay còn không phải vì con sao?”
Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói: “Tôi không quan tâm là vì ai, mau đi xin lỗi đi, đừng làm liên luỵ đến nhà họ Tô chúng tôi.”
Tô Mộng Dao nghe vậy thì không nói được lời nào, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Bà cụ Tô thở dài: “Tiểu Phàm, cháu quá xúc động rồi, chúng ta không thế đắc tội với gia tộc Mộ Dung được.”
“Để bà thử liên hệ với các mổi quan hệ, xem liệu có thể làm một số bồi thường đế giải quyết vụ
việc không.”
Mặc dù bà biết rất rõ chuyện này không thể giải quyết được nhưng bà vẫn quyết định liên hệ với một số người quen để tìm cách giải quyết.
Tô Trường Lâm không nói gì, trong ánh mắt ông ta hiện lên sự kiên quyết.
Nhìn thấy cả nhà Tô Trường Ngọc vẫn nói liên tục không ngừng, Tô Trường Lâm nhẹ nhàng nói: “Sở dĩ nhà họ Tô có được như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào phúc của Dương Phàm.”
“Bây giờ cho dù nhà chúng ta có phá sản cũng không có lý do gì đế trách Dương Phàm.”
Lúc đó, Huyền Cơ đạo trưởng xuống núi du hành có đưa cho nhà họ Tô một số tiền lớn để đưa Dương Phàm lên núi.
Nhờ vào sổ tiền này mà nhà họ Tô mới phát triển được.
Mọi người nghe xong lập tức không vui: “Lúc đó hắn cũng không phải là người đưa tiền.”
“Đúng rồi, dựa vào cái gì mà chúng ta phải chịu trách nhiệm thay cậu ta.”
Người nhà Tô Trường Ngọc nhìn Dương Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lúc này bà cụ Tô đã rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng chỉ có một người trả lời và lịch sự từ chối.
Rơi vào đường cùng, bà liên tục lắc đầu.