Tuyệt Thế Long Thần - Chương 84 Xuất hiện tại gia tộc Mộ Dung
Chương 84: Xuất hiện tại gia tộc Mộ Dung
“Dương Phàm, sao cậu còn không đi nhanh đi? Chẳng lẽ cậu định đợi đến ngày mai đế xem tập đoàn Tô Thị chúng tôi phá sản à?”
Triệu Quế Hoa nói với vẻ mặt giận dữ.
Lúc này bọn họ không quan tâm nhà họ Tô bắt đầu như thế nào, dù sao thì bây giờ cũng không thế bị hủy hoại trong tay Dương Phàm được.
Tuy không phải là gia đình giàu có nhưng cuộc sống của bọn họ khá thoải mái, hoa hồng được chia hàng năm cũng không ít.
Nếu Tập đoàn Tô Thị bị hủy hoại thế này, có lẽ sau này bọn họ sẽ phải tìm chỗ đế làm việc.
Nghĩ đến đây, sự tức giận của bọn họ với Dương Phàm càng tăng lên.
Lúc này, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, nhìn thấy là Đường Ngữ Yên gọi video tới, hắn trực tiếp ấn nút trả lời.
Đường Ngữ Yên bị trói hai tay treo ở sảnh của gia tộc Mộ Dung.
Trên người rõ ràng có dấu hiệu bị đánh, quần áo có vài vết rách, loang lổ máu.
Sau đó Mộ Dung Thái xuất hiện trước màn
hình: “Dương Phàm, tôi cho cậu mười phút đế đến dinh thự của gia tộc Mộ Dung, nếu không tôi sẽ thưởng cô gái này cho mấy chục thuộc hạ của tôi.”
Dương Phàm chưa kịp nói chuyện thì đối phương đã cúp điện thoại.
Dương Phàm mỉm cười nói với bà cụ Tô: “Bà nội, chuyện này cháu sẽ giải quyết. Bà yên tâm, sẽ không liên lụy đến nhà họ Tô đâu.”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi, trong ánh mắt chứa đầy sự giết chóc.
Gia tộc Mộ Dung, ha ha, nếu bọn họ cứ khăng kháng không biết kiềm chế thì không cần tồn tại nữa.
Thấy Dương Phàm đứng dậy rời đi, Tô Mộng Dao cũng vội vàng đuối theo.
“Em đi theo làm gì?” Dương Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm: “Anh định xử lý thế nào?”
Dương Phàm cười nói: “Ngày mai em sẽ biết.”
Tô Mộng Dao không biết trong hồ lô của Dương Phàm bán thuốc gì, cô âỳ thấy rất khó hiểu, không hiếu tại sao lúc này Dương Phàm còn có thể cười được.
Cô ấy muốn đi cùng Dương Phàm nhưng Dương Phàm không đồng ý, hắn lấy chìa khóa xe từ tay cô âỳ rồi tự mình đi ra ngoài.
Đột nhiên nghĩtới điều gì đó, Tô Mộng Dao tự lấm bấm: “Chẳng lẽ đằng sau anh ấy là thương hội Thuận Thái?”
Nghĩ đến điều này giống như một sự giác ngộ đối với Tô Mộng Dao, mọi chuyện đều có thể hiếu được.
Thương hội Thuận Thái có rất nhiều cơ sở trên khắp cả nước, thực lực hoàn toàn vượt xa gia tộc Mộ Dung.
Nghĩtheo cách này, những gì Dương Phàm đã làm trước đây, bao gồm cả thẻ thành viên VIp chí tôn này, đều hợp lý.
Khó trách cái người này ai cũng dám chọc, thì ra là có thương hội Thuận Thái chống lưng đúng không?
Trong lòng Tô Mộng Dao đã xác định sau lưng Dương Phàm là thương mại Thuận Thái, mặc dù cô ấy không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì, nhưng ít nhất tính mạng của Dương Phàm sẽ không gặp nguy hiểm.
Dương Phàm gọi điện cho Cao Đại Cường, kêu anh ta đi cùng.
Không phải để anh ta giúp đỡ gì, chủ yếu là
vì Cao Đại Cường có quá ít kinh nghiệm thực chiến nên đây là cơ hội rèn luyện hiếm có.
Khi Dương Phàm đến trước cổng dinh thự của gia tộc Mộ Dung, Cao Đại Cường đã có mặt rồi.
Cao Đại Cường đang cãi nhau với nhân viên bảo vệ ở cống, nhìn thấy Dương Phàm bước xuống xe, anh ta vội vàng chào hỏi.
“Anh Phàm, em tưởng anh đã vào rồi?”
Dương Phàm lườm anh ta: “Cậu vừa mới đến, nói gì đó hay ho hơn được không.”
Cao Đại Cường gãi đầu bối rối, đi theo Dương Phàm về phía cống lớn.
Cao Đại Cường vừa đi vừa nói: “Anh Phàm, hai người này không cho em vào.”
Dương Phàm cười nói: “Nếu ra tay được thì cố gắng đừng ồn ào quá.”
Đúng như Cao Đại Cường nói, khi hai người đến cổng chính, đúng như dự đoán, bọn họ đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại.
Lần này anh ta không nói nhảm nữa, giơ nắm đấm lên rồi lập tức tung cú đấm, thấy vậy, đổi phương vội vàng lấy bộ đàm ra báo cáo nhưng lại bị một cú đấm của Cao Đại Cường đánh ngã xuống đất.
Dương Phàm cười nói: “Như vậy chẳng phải
dễ dàng hơn nhiều à.”
Cao Đại Cường cười ha ha gật đầu: “Khá tiện lợi.”
Dương Phàm không nói nhiều, dẫn Cao Đại Cường đi xuyên qua sân, đi thẳng về hướng đại sảnh.
Hai người nhanh chóng đến được đại sảnh, bên trong có rất nhiều người.
Đường Ngữ Yên bị treo lên cao.
Nhìn thấy Dương Phàm, cơ thể Đường Ngữ Yên run lên, hét lớn: “Anh Phàm, chạy mau, bọn họ muốn giết anh.”
Phái dưới có một người đàn ông trung niên cười nham hiểm, rút cây roi dài trong tay ra quất vào Đường Ngữ Yên.
“CMN, tôi đã bảo cô đừng nói nhiều mà.”
“Vút, vút.”
Dương Phàm giơ tay lên, hai tia sáng xẹt qua, một tia sáng đánh vào giữa cây roi đồng thời xuyên qua giữa trán của người đàn ông trung niên, một tia khác xuyên qua giữa hai cánh tay của Đường Ngữ Yên, cắt đứt sợi dây trói buộc Đường Ngữ Yên.
Người đàn ông trung niên ngã xuống đất, ánh mắt không cam lòng nhìn lên mái nhà, không biết tại sao mình lại chết.
Cùng lúc đó, Đường Ngữ Yên rơi từ trên cao xuống.
Hai tia sáng phóng ra, Dương Phàm xoay lòng bàn tay, một lực hút mạnh mẽ trực tiếp kéo Đường Ngữ Yên qua.
Dương Phàm bắt được cô.
“Bốp, bổp, bốp.” Mộ Dung Thái vỗ tay đứng dậy.
“Hay cho một chiêu cầm Long Thủ, xem ra tôi đã xem thường cậu rồi, nhưng nói thật cho cậu biết, chút bản lĩnh này vẫn chưa đủ để làm bậy ở gia tộc Mộ Dung.”
Dương Phàm không thèm để ý đến ông ta, hắn thâỳ Đường Ngữ Yên chỉ bị một vài vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng mới cảm thấy yên tâm.
Bị Dương Phàm phớt lờ khiến vẻ mặt Mộ Dung Thái trở nên khó coi.
Một số thanh niên nam nữ của gia tộc Mộ Dung ngồi gần đó cười chế giễu:
“Nghĩ mình có chút tài năng thì ngon lắm à? Sắp chết đến nơi còn không biết?”
“Hừ, có hai người mà dám đột nhập vào dinh thự của gia tộc Mộ Dung, hôm nay phải dạy cho bọn họ cách làm người mới được.”
“Một kẻ vô dụng ăn bám mà cũng dám khiêu
chiến với gia tộc Mộ Dung, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.”
Dương Phàm mặc kệ bọn họ mà tiến về phía trước vài bước, cầm lấy hai chiếc ghế xếp ngay ngắn rồi đế Đường Ngữ Yên ngồi xuống.
Hắn cũng ngồi xuống.
Đám người trong gia tộc Mộ Dung hoàn toàn bối rối trước hành động của hắn, hắn đang làm gì vậy?
Ban đầu bọn họ tưởng Dương Phàm sẽ nhanh chóng bỏ chạy sau khi cướp được con tin nên bọn họ cũng sắp xếp một số người ở bên ngoài.
Không ngờ Dương Phàm trực tiếp ngồi xuống, chậm rãi châm một điếu thuốc.
“Tên vô dụng này đã từ bỏ việc chống cự rồi à?”
“Tôi nghĩ hắn sợ đến mất trí chăng, nhìn sắc mặt của gia chủ gia tộc Mộ Dung mà xem.”
“Thật quá buồn cười, người này muốn làm gì?”
Mộ Dung Thái bước tới, nghiêm nghị nói: “Nhóc con, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, bây giờ cậu quỳ xuống lạy tôi mười cái, sau đó nói cho tôi biết bí mật của quả cầu sắt đó, tôi có thể chỉ phế bỏ cậu mà giữ lại cái mạng rẻ tiền của
cậu.”
ông ta đương nhiên sẽ không buông tha Dương Phàm, nhưng bí mật của quả cầu sắt đó rất quan trọng, nếu có thể lấy lại giúp Phi Vân Tông thì đã là một thành tựu lớn rồi.
Đến lúc đó ông ta sẽ phế bỏ tu vi của Dương Phàm, có thể xử lý hắn bất cứ lúc nào.
Dương Phàm cười nói: “Phế bỏ tôi? ông còn chưa có năng lực đó.”
Nghe vậy, đám người trong gia tộc Mộ Dung đêu tức giận, bọn họ đều đồng loạt muốn ra tay.
Mộ Dung Thái giơ tay ngăn cản.
“Cậu nên suy nghĩ cấn thận, tôi thường không cho người ta cơ hội thứ hai.”
Dương Phàm cười khinh thường: “Tôi làm vậy ông sẽ thả tôi đi sao? ông cho rằng tôi cũng ngu ngốc như ông sao? Tôi đã giết con trai của ông.”
Trên mặt Mộ Dung Thái thoáng qua một tia sát ý rồi biến mất.
Ông ta kiềm chế cảm xúc của mình, nói: “Chỉ cần cậu nói ra bí mật của quả cầu sắt và giao quả cầu sắt ra, tôi hứa hôm nay sẽ không giết cậu.”
Quả cầu sắt được một vị trưởng lão của Phi Vân Tông mua với giá rẻ trong một cuộc đấu giá.
Vị trưởng lão đó có một số năng lực đặc biệt, có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của quả cầu sắt nhưng lại không thế giải mã được bí mật trong đó nên mới mang nó đến đặt ở phố đồ cổ, hy vọng ai đó sẽ biết nó là gì.
Dương Phàm mỉm cười, chỉ vào Cao Đại Cường nói: “Tôi cũng cho ông một cơ hội, chỉ cần ông có thể đánh thắng được người anh em của tôi, tôi chắc chắn hôm nay ông sẽ không phải chết.”