Tuyệt Thế Long Thần - Chương 85 Tiếp mười chiêu của tôi
Chương 85: Tiếp mười chiêu của tôi
Nghe Dương Phàm nói vậy, người của gia tộc Mộ Dung đầu tiên là sửng sốt sau đó bật cười.
Rốt cuộc thì ai đang đối đầu với ai?
Theo như suy nghĩ của bọn họ, Dương Phàm đã đến với gia tộc Mộ Dung, tuy cứu được con tin nhưng hân đã là cá ở trong chậu, sẵn sàng bị làm thịt, chỉ có thể mặc gia tộc Mộ Dung xử trí.
Nhưng bây giờ hắn nói những lời như vậy là đế cho gia chủ Mộ Dung một cơ hội.
Điên, đúng là quá điên rồ.
Hắn không chỉ điên mà còn Tất ngu ngốc, không hiểu được tình huống.
Mộ Dung Thái cũng nở nụ cười, ông ta không nhìn thấu tu vi của Cao Đại Cường nên bình thường phải cấn thận hơn.
Nhưng Cao Đại Cường dù sao cũng chỉ hai mươi tuổi, cho dù anh ta tu luyện từ khi còn trong bụng mẹ cũng sẽ không bao giờ là đối thủ của ông ta.
Mộ Dung Thái ngẩng đầu cười: “Được, được, được.”
Dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta thực sự đầy rẫy sự khinh thường.
Theo như ông ta thấy, Dương Phàm chỉ là
ếch ngồi đáy giếng, không biết khác biệt giữa Ngưng Đan cảnh và Luyện Khí cảnh.
Cho rằng mình đã giết trưởng lão nên mới kiêu ngạo như vậy, ông ta không ngại dạy cho Dương Phàm một bài học.
Nhưng dù sao ông ta cũng là chủ của một gia tộc, phần kiêu ngạo này vẫn phải có.
Mộ Dung Thái tiến lên một bước nói: “Thế này đi, chỉ cần thằng nhóc này có thế tiếp được mười chiêu của tôi, tôi và cả gia tộc Mộ Dung sẽ không tính toán với cậu nữa.”
“Hôm nay, tôi sẽ để các cậu bình yên rời khỏi đây, không ai trong gia tộc Mộ Dung có quyền ngăn cản cậu.”
Trưởng lão Mộ Dung Toàn ở một bên tiến lên một bước nói: “Gia chủ…”
Ông ta vừa nói xong, Mộ Dung Thái đã ngăn ông ta lại.
Khi Mộ Dung Thái thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy mà có thế giết chết một bán bộ Ngưng Đan Cảnh như Mộ Dung Cao thì trong lòng cũng có chút e dè.
Một thiên tài như vậy tuyệt đổi không thể không có chỗ dựa.
Cộng với việc Dương Phàm một mình đến gia tộc Mộ Dung với phong thái nhẹ nhàng như
vậy, ông ta càng khẳng định sau lưng hắn có người chổng lưng.
Ông ta vừa mời được Kiếm Tinh của Phi Vân Tông đến nhà mình, Kiếm Tinh là sư phụ của Kiếm Trần và Mộ Dung cổ.
Cả hai đồ đệ đều bị Dương Phàm giết chết, cho nên Kiếm Tinh đương nhiên sẽ không buông tha Dương Phàm.
Cho dù Cao Đại Cường có thế tiếp được mười chiêu của ông ta, ông ta cũng chỉ nói gia tộc Mộ Dung sẽ thả người đi, lại không nói Kiếm Tinh sẽ thả người đi.
Bằng cách này, mâu thuẫn sẽ được chuyển sang Phi Vân Tông, coi như Dương Phàm thật sự có bối cảnh lớn thì cũng sẽ do Phi Vân Tông ra mặt giải quyết.
Chưa kể đến thế lực có thể chống lại Phi Vân Tông ở Giang Thành hay là cả tỉnh Đông Hải cũng không nhiều.
Trong lòng Mộ Dung Thái thầm nghĩ vậy, từng bước đi về phía Cao Đại Cường.
“Nếu cậu ta không tiếp được mười chiêu của tôi thì sao?”
Dương Phàm cười nói: “Không tiếp được là không tiếp được, còn thế nào nãy?”
Vừa nói xong, cả gia tộc Mộ Dung đều bật
cười, trong mắt bọn họ, Dương Phàm là kẻ hèn nhát.
“Cậu còn dám thách thức chúng tôi, haha.”
“Bây giờ gia chủ đang ở Ngưng Đan cảnh, sao có thế bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa có thế khiêu khích được.”
“Đợi sau khi gia chủ hạ gục bọn họ, tôi sẽ hành hạ hai tên ngốc này một chút.”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm hành hạ người phụ nữ đó, haha.”
Nhóm nam nữ thanh niên cười vang, tỏ vẻ tự tin sẽ chiến thắng.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói những lời ngu ngốc như: “Nếu không tiếp được mười chiêu của ông, chúng tôi sẽ giao quả cầu sắt ra rồi tự sát đế xin lỗi.”
Không phải hắn không có lòng tin đối với Cao Đại Cường, chủ yếu là vì hành vi của gia tộc Mộ Dung đã chạm đến điểm mấu chốt của hân, hôm nay đương nhiên phải có sự kết thúc.
Mộ Dung Thái nghe vậy thì khóe miệng giật giật, hắn không phải đang đùa với ông ta sao?
Nói đánh cược mà tiền đặt cược cũng không bỏ, hắn cho rằng ông ta đang làm từ thiện à? Chỉ thắng chứ không thua.
Chỉ là Cao Đại Cường không cho ông ta cơ
hội nói chuyện đã giơ nắm đấm lên đánh về phía ông ta.
Thấy cá cược không công bằng, trưởng lão Mộ Dung Toàn vội vàng bước tới và hét lên: “Chờ một chút.”
“Ồn ào.”
Dương Phàm từ xa vung tay một cái, một luồng ánh sáng đỏ lập tức đánh thẳng vào người Mộ Dung Toàn.
Mộ Dung Toàn muốn né cũng né không kịp, chỉ có thể đối mặt.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, tiếng cười trong toàn bộ gia tộc Mộ Dung lập tức cứng lại.
Mộ Dung Toàn bị ánh sáng đỏ đánh trúng, biến mất ngay lập tức, biến thành tro bụi bay khắp bầu trời.
Một số nam nữ thanh niên không thế tin được nhìn Dương Phàm, còn một số cô gái thì bịt miệng vì kinh ngạc.
Vừa rồi bọn họ đang cười nhạo Dương Phàm, nhưng trong nháy mắt, Dương Phàm chỉ vung tay đã đánh Mộ Dung Toàn đang ở bán bộ Ngưng Đan cảnh tan xương thành tro.
E rằng ngay cả gia chủ Mộ Dung Thái cũng không làm được việc này phải không?
Một cái tát đã nghiền xương thành tro còn
cách xa như vậy, quá bá đạo, không thế nào, là tà
thuật, nhất định là tà thuật.
“Láo xược.” Khuôn mặt Mộ Dung Thái đầy tức giận gầm lên, nhưng một nắm đấm của Cao Đại Cường đã tới trước mặt ông ta.
Cảm nhận được khí tức cuồng bạo trong nắm đấm của Cao Đại Cường, ông ta không thể không tập trung, chỉ có thể cố gắng đối phó hết sức.
Hai người đều vừa mới tiến vào Ngưng Đan Cảnh chưa lâu, tuy kinh nghiệm thực chiến của Mộ Dung Thái rất phong phú, nhưng chân khí hàn băng của Cao Đại Cường càng mạnh mẽ hon.
Ngoài ra, Cao Đại Cường còn sử dụng tuyệt chiêu cấp thiên nên đương nhiên sẽ áp đảo Mộ Dung Thái ngay khi bọn họ vừa giao chiến.
Bao đầu Mộ Dung Thái không coi trọng Cao Đại Cường, nhưng sau một vài chiều, ông ta bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.
Không còn dám kinh thường nữa.
Sau mười chiêu, Mộ Dung Thái vội vàng lùi lại mắng: “Mười chiêu đã kết thúc, các cậu có thể rời khỏi đây.”
Lúc này ông ta không còn để ý tới nữa mặt mũi gì nữa, nói một cách nghiêm túc.
Cao Đại Cường nhìn Dương Phàm, còn
Dương Phàm chỉ mỉm cười: “ông ta nói sẽ thả chúng ta đi, nhưng chúng ta chưa nói là sẽ thả bọn họ đi. Loại người xấu này còn giữ lại làm gì? Chờ ông ta lại bắt dì Trương đi lần nữa à?”
Là gia chủ của gia tộc Mộ Dung lại làm ra một việc bấn thỉu như bắt cóc, đương nhiên Dương Phàm không có ý định để ông ta sống sót.
Lần này không có gì nguy hiếm, nhưng lần sau thì sao?
Cách tốt nhất là diệt trừ nó, tránh mọi rắc rối về sau.
Trước sự tấn công mạnh mẽ của Cao Đại Cường, Mộ Dung Thái liên tục bị đánh lui.
Dương Phàm lắc đầu, nói với Cao Đại Cường trong trận chiến: “Cú đấm của cậu quá yếu, niềm tin không đủ vững chắc, nếu gặp cao thủ, có lẽ sẽ thua thiệt.”
Đám người của gia tộc Mộ Dung không còn niềm tin chiến thắng như trước nữa.
Nghe Dương Phàm nói vậy thì vẻ mặt đêu trở nên khó coi.
Anh ta đã đánh Mộ Dung Thái đến mức không thể đánh trả, mà còn nói là cú đấm của anh ta quá yếu?
Đây chẳng phải là giết người không cần dao*
sao?
*Nguyên văn là “sát nhân tru tâm”, đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
Nghe vậy, những cú đấm của Cao Đại Cường không còn cứng nhắc nữa, độ mạnh trong cú đấm cũng tăng lên một chút.
“Ầm.”
Một cú đấm trúng ngay tim Mộ Dung Thái, hất văng Mộ Dung Thái ra ngoài.
Khí thế của Cao Đại Cường không hề suy giảm, anh ta bước nhanh về phía trước, chuẩn bị một quyền giết chết Mộ Dung Thái.
Dưong Phàm nói đúng, không thể giữ lại loại người xấu như vậy.
Ngay khi anh ta chuẩn bị dùng toàn lực đấm Mộ Dung Thái thì luồng kiếm quang lóe lên.
Cao Đại Cường chuyển hướng nắm đấm, trực tiếp đập nát kiếm quang thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, Cao Đại Cường lùi lại hơn mười mét.
Sau khi ổn định cơ thể, anh ta nhìn thấy một vết kiếm mờ nhạt trên nắm tay.
Một người đàn ông mặc áo bào* xám bước ra từ bên cạnh phòng khách.
*Loại áo dài, tay rộng, người đàn ông quý tộc hoặc người giàu sang ngày xưa thường mặc, nhất là những dịp hội hè
“Tuổi còn trẻ mà có tu vi như vậy thật đáng nể.”
Người đàn ông mặc áo bào xám đã ngoài sáu mươi tuổi, hai bên tóc mai hơi bạc trắng, nhưng thân hình vẫn rắn chắc và khỏe mạnh, không hề giống như độ tuổi của mình.
Trong tay ông ta đang cầm một thanh kiếm dài, chính là Kiếm Tinh của Phi Vân Tông.
“Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu có căn cơ tốt, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.”
“Bái tôi làm thầy, tôi có thế đảm bảo cậu có thể gia nhập Phi Vân Tông, trở thành đệ tử nòng cốt của Phi Vân Tông và được toàn lực bồi dưỡng.”
Khi đám người trong gia tộc Mộ Dung nghe vậy thì đều tỏ ra ghen tị.
Đệ tử nòng cốt của Phi Vân Tông không chỉ có địa vị tuyệt đối mà còn có đủ tài nguyên tu luyện.
Mộ Dung cổ cực kỳ tài năng, gia tộc Mộ Dung mỗi năm trả hàng trăm triệu phí bồi dưỡng cho Phi Vân Tông nên anh ta mới được trở thành đệ tử nội môn.
Nhưng hiện tại thiếu niên này có thế trực tiếp trở thành đệ tử nòng cốt đúng là một bước lên trời.