Tuyệt Thế Thần Y - Chương 836 Ngấp nghé
Chương 836: Ngấp nghé
Nhưng cả năm người không ai trả lời câu hỏi của Diệp Viễn.
Cô gái dẫn đầu vẫn tò mò nhìn Diệp Viễn, tự hỏi vì sao vừa ròi khi cô ta sử dụng phương pháp đặc biệt của môn phái, rõ ràng nhìn thấy Diệp Viễn là một người tu tiên.
Nhưng trong nháy mắt, cô ta lại không thể nhìn thấu Diệp Viễn.
“Sư tỷ, em nghĩ trên người tên này hẳn là có thứ gì có thể che chắn quan sát!”
Lúc này, một chàng trai trẻ thì thầm bên tai cô gái dẫn đầu.
“Hơn nữa, người này có thế tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần ở nơi mà linh khí Thiên Địa rác rưởi như vậy, em nghĩtrên người tên này nhất định sẽ có rất nhiều bảo bổi và tài nguyên tu luyện”.
“Nếu chúng ta giết chết cậu ta, tài nguyên tu luyện và bảo bối trên người cậu ta nhất định có thể đủ cho chúng ta tu luyện rất lâu”.
Những lời này khiến trên mặt cô gái dẫn đầu hiện lên một tia hưng phấn.
Ban đầu, lần này bọn họ đến giới trần tục là được lệnh tiến đến thủ đô của Hoa Hạ, tìm người ở Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nhưng vì bên trong Thế Ngoại Đào Nguyên có cao thủ trấn giữ nên bọn họ không dám tùy tiện xông vào đó.
Vì vậy, bọn họ đã báo cho môn phái ngoại môn ở giới trần tục đi kiếm lệnh bài cho phép bước vào Thế Ngoại Đào Nguyên.
Rất nhanh, môn phái ngoại môn ở giới trần tục đã thông báo cho bọn họ là đã lấy được lệnh bài cho phép bước vào Thế Ngoại Đào Nguyên.
Lúc này, bọn họ mới vội vã chạy tới Hoa Hạ, muốn đi vào Thế Ngoại Đào Nguyên tìm người.
Thật không nghĩ đến, khi bọn họ vừa tới thủ đô, lại phát hiện người trong môn phái ngoại môn ở giới trần tục của bọn họ đã bị ai đó giết chết.
Mà lệnh bài tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên cũng biến mất.
Vì vậy, bọn họ đã sử dụng bí pháp, lúc này mới tìm ra thủ phạm chính là Kiếm Vô Nhai, kẻ to gan dám giết chết người trong môn phái ngoại môn của bọn họ.
Không nghĩ đến, khi bọn họ vừa đuối kịp Kiếm Vỏ Nhai, đánh cho anh ta bị thương nặng, còn chưa kịp hỏi Kiếm Vô Nhai có phải anh ta đã lấy đi lệnh bài tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên hay không.
Không ngờ rằng lại gặp được một người tu
tiên là Diệp Viễn.
Điều này thật sự làm cho bọn họ kinh ngạc.
Phải biết rằng với linh khí Thiên Địa mỏng manh đến mức gần như cạn kiệt trong giới trần tục này, căn bản không có cách nào để chèo chống một người tu tiên tu luyện.
Nhưng Diệp Viễn còn trẻ như vậy, đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần, trên người đương nhiên có rất nhiều tài nguyên.
Mặc dù bọn họ đến từ giới tu hành, nhưng bọn họ cũng chỉ ở tầng dưới chót của môn phái, tài nguyên tu luyện hàng năm có thể lấy được càng là vô cùng có hạn.
Nếu có thể lấy được lượng lớn tài nguyên từ trên người Diệp Viễn, e rằng không bao lâu nữa bọn họ cũng có thể bước vào Hóa Thần.
Về phần Diệp Viễn, mặc dù anh là một người tu tiên ở cảnh giới Hóa Thần.
Nhưng bọn họ không hề sợ hãi chút nào.
Bởi vì bên trong giới tu hành có rất nhiều môn phái, công pháp tu luyện của mỗi môn phái cũng rất khác nhau.
Bởi vậy, thực lực ở mỗi cảnh giới tu tiên cũng phân cao thấp.
Những người mạnh nhất trong cùng một cảnh giới thường là những kẻ mạnh đến từ các
môn phái tu hành chính thống nhất.
Mà môn phái của bọn họ chính là môn phái chính thống nhất trong tu tiên giới.
Do đó, bọn họ càng tự tin có thể dễ dàng đánh bại Diệp Viễn.
Bởi vì bọn họ đều hiếu rằng Diệp Viễn đến từ giới trần tục, mà trong giới trần tục cũng không môn phái lợi hại là bao, cho dù có một ít mòn phái có thuật tu tiên, nhưng đó cũng không phải chính thống.
Vì vậy, bọn họ đều cảm thấy thực lực của Diệp Viễn nhất định sẽ không quá mạnh.
Hơn nữa, bọn họ có năm người.
Ngoài ra, trong tay bọn họ còn có Linh Khí trung cấp, nhất định có thế giết chết Diệp Viễn.
Nghĩ đến đây, cô gái dẫn đầu lúc này mới khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, những thanh trường kiếm đều là Linh Khí trung cấp của bổn người phía sau cô ta đều được rút ra khỏi vỏ.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào Diệp Viễn.
Đối mặt với mấy thanh trường kiếm, anh lại cười khinh thường một tiếng.
“Thế nào, muốn giết người cướp bảo vật sao?”
“Thằng nhóc, giao ra tất cả bảo vật mày có ra đây, bọn tao có thể tha cho mày một mạng! Nếu không, mày chắc chắn sẽ tan thành mây khói, hồn bay phách lạc!”
Một thanh niên ngạo mạn trong số đó quát lên với Diệp Viễn.
Kỳ thật bọn họ cũng không thật sự muốn trực tiếp ra tay ở thế giới này, dù sao bọn họ là người thuộc giới tu hành, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở giới trần tục.
Nhỡ đâu trong lúc chiến đấu, khiến cho cao thủ vùng đất Hư Vô và Thế Ngoại Đào Nguyên của Hoa Hạ phát hiện, chuyện đó sẽ không tốt đâu.
Vì vậy, bọn họ cảm thấy tốt nhất là để Diệp Viễn có thể tự mình giao ra tất cả.
“Muốn tài nguyên tu luyện hay Linh Khí cực phẩm?”
Diệp Viễn nhìn, tay khẽ động, mấy viên đá Địa Linh tản ra linh khí Thiên Địa nồng đậm, và vô số thanh Linh Khí cực phấm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cứ như vậy xuất hiện trước mặt đám người.
“Này, có nhiều đá Địa Linh như vậy, còn có cả Linh Khí… Linh Khí cực phẩm!”
Lúc mấy người nhìn thấy nhiều đá Địa Linh
và Linh Khí cực phẩm như vậy, bọn họ đều có chút sửng sốt.
Một lúc sau, mấy người cuối cùng cũng phản ứng lại, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn và tham lam.
Vũ khí trong tay họ chỉ là Linh Khí trung phẩm, đây là thành quả mà bọn họ có được sau nhiều năm rèn luyện khổ cực ở tông môn.
Không ngờ, Diệp Viền, một người đến từ giới trần tục, lại có trong tay nhiều Linh Khí cực phấm như vậy.
Về phần đá Địa Linh, bọn họ phải mất nhiều năm mới có được một viên.
Nhưng trong tay Diệp Viễn lại có nhiều đá Địa Linh như thế.
“Sư tỷ, cậu ta còn có không gian chứa vật!”
Chàng trai trẻ lần nữa hưng phấn nói với cô gái dẫn đầu.
Và điều này một lần nữa khiến vẻ mặt của cô gái dẫn đầu biến đối.
Bảo vật không gian chứa vật, thứ đó cũng là vật phẩm quý hiếm trong toàn bộ giới tu hành.
Chỉ có những nhân vật lớn trong giới tu hành như là Đại Năng, những đệ tử có phú dị bấm, hoặc là đệ tử hạch tám ưu tú nhất của tông môn.
Mới có tư cách sở hữu thứ này.
Mà Diệp Viễn, một người đến từ giới trân tục, lại có bảo vật nghịch thiên như vậy.
“Hahaha, lần này đến giới trần tục thế giới, thu hoạch quả thật quá lớn!”
Cô gái dẫn đầu hưng phấn đến mức cười phá lên.
Mà trên mặt những người khác đều có vẻ hưng phấn.
Chỉ cần lấy được tất cả những bảo vật này từ tay Diệp Viễn, thực lực và địa vị của bọn họ nhất định sẽ tăng lên gấp mấy lần.
“Thằng nhóc, mau lấy bảo vật không gian chứa vật ra, giao cho bọn tao, bọn tao sẽ tha cho mày một mạng!”
Nói xong, uy áp Nguyên Anh đỉnh phong của chàng trai mạnh mẽ đánh về phía Diệp Viễn.
Nhưng sắc mặt Diệp Viễn vẫn không thay đổi, một tay ôm Tô Yên Nhiên, vẫn bình tĩnh đứng đó.
Trong miệng chỉ truyền ra một tiếng hừ nhẹ.
“Hừ, bốn tên Nguyên Anh rác rưởi cũng dám ra tay với tôi!”
Khoảnh khắc Diệp Viền vừa dứt lời, uy áp mạnh mẽ của chàng trai trẻ trong phút chốc đã
hoàn toàn biến mất.
Cứ như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người chấn động, sắc mặt của bọn họ cũng có chút biến đổi.
Cao thủ chỉ cần ra tay là biết lợi hại hay không, trước đó, bọn họ đều cho rằng thực lực của Diệp Viễn không mạnh bằng bọn họ.
Nhưng vừa rồi Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, đã trực tiếp đánh tan uy áp mạnh mẽ kia.
Loại thủ đoạn này không phải là điều mà các cao thủ bình thường có thể làm được.
Đồng thời, Diệp Viễn còn nói cảnh giới Nguyên Anh bọn họ cũng chỉ là rác rưởi.
Dường như anh căn bản không đế tất cả bọn họ vào mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Diệp Viễn, điều này khiến mấy người đều có chút nghi ngờ liệu Diệp Viễn có phải là một cao thủ muốn qiả heo ăn thịt hố hay khônq.