Tuyệt Thế Thần Y - Chương 937 Hậu duệ của bạn cũ
Chương 937: Hậu duệ của bạn cũ
Trước đây, cả hẻm núi này bị bao phủ bởi chướng khí màu trắng.
Còn hơi không thấy rõ thực hư.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ chướng khí màu trắng đều biến mất.
Lúc này, mọi người mới nhìn thấy bộ mặt thật của hẻm núi.
Đây là một hẻm núi khống lồ, giống như một rãnh trời tự nhiên, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy tận cùng.
Lại giống như một vực thẳm vô cùng đáng sợ.
Diệp Viễn càng nhìn, càng cảm thấy hẻm núi này dường như bị người dùng một kiếm bổ ra.
Giống như hẻm núi đã nhìn thấy ở phía sau núi nhà Lâm Tuyết ở tỉnh Tiềm Long lần trước.
Chướng khí trong hẻm núi biến mất, sau khi Ito Tenho và đám người Bát Kỳ Môn lạnh lùng liếc mắt quét qua đám người Thương Thần Liễu Bạch thì dẫn theo người quay người rời đi, đi về phía lối vào của hẻm núi.
Sau khi đoàn người Ito rời đi, ánh mắt của Thương Thần Liễu Bạch mới nhìn về phía ba người Diệp Viễn.
“Thế nào? Không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn Thương Thần Liễu ra tay giúp đỡ!”, Diệp Viễn ôm quyền, hơi hướng về phía Liễu Bạch.
“Haha, không cần khách sáo!”, Liễu Bạch hơi mỉm cười với Diệp Viễn.
“Sao, lát nữa cậu có muốn cùng người của chúng tôi đi tham dự rèn luyện Đại hội Võ giả thế giới lần này không? Tôi đoán người phái Bát Kỳ nước Uy này về sau còn có thể tìm các cậu gây phiền toái!”, Liễu Bạch lại nói.
Nhưng Diệp Viễn quyết đoán từ chối:
“Không cần, chúng tôi muốn tự đi!”
Cho tới giờ phút này, Diệp Viền vẫn không hiếu tại sao Thương Thần Liễu Bạch lại muốn trợ giúp bọn họ như vậy, thậm chí còn chủ động mời anh và người của Liên Minh Tán Tu cùng tham gia rèn luyện lần này.
Hơn nữa, hình như anh cũng không quen biết Liễu Bạch, cũng chưa từng có giao thiệp với bất kỳ người nào trong Liên Minh Tán Tu.
Tuy Liễu Bạch cho anh một cảm giác không tòi, nhưng anh vẫn cảm thấy không hiếu tại sao Liễu Bạch lại muốn giúp anh như vậy trước.
Anh cảm thấy mình vẫn nên cố gắng không quá thân thiết với những người như Liễu Bạch.
Vì vậy, anh kiên quyết từ chối lời mời của Liễu Bạch.
Dường như Liễu Bạch đã nghĩ tới việc Diệp Viễn sẽ cự tuyệt ông ta, ông ta chỉ mỉm cười nói:
“Ha ha, được, tôi không quấy rầy các cậu nữa!”
Nói xong, Liễu Bạch mang theo nhóm người Liên Minh Tán Tu rời đi.
Sau khi rời đi cách ba người Diệp Viễn một đoạn không xa, người bên cạnh Liễu Bạch tò mò hỏi:
“Thương Thần, ngài biết ba người kia sao?”
Thật ra lúc này mọi người của Liên Minh Tán Tu bên cạnh Liễu Bạch đều vô cùng tò mò, tại sao Liễu Bạch lại phải giúp Diệp Viễn như vậy.
Thậm chí còn không ngần ngại chiến đấu với cường giả siêu cấp như Ito Tenho.
Bọn họ đều biết rõ ràng, ba người Diệp Viễn hoàn toàn không phải là người của Liên Minh Tán Tu.
Liễu Bạch thản nhiên giải thích:
“Xem như có quen biết, cậu ta là hậu duệ của một người bạn cũ!”
“Hậu duệ của bạn cũ?”
Điều này khiến mấy người Liên Minh Tán Tu
càng thêm nghi ngờ.
Nhưng Liễu Bạch cũng không muốn giải thích gì thêm, chỉ bình tĩnh nói:
“Yên tâm, tôi giúp cậu ta sẽ chỉ mang lại lợi ích rất lớn cho Liên Minh Tán Tu chúng ta mà thôi, hoàn toàn không có hại gì cả!”
Tất nhiên ông ta biết mấy người này dò hỏi ông ta về thân phận của Diệp Viễn, bọn họ không muốn Liên Minh Tán Tu có quá nhiều kẻ thù.
Dù sao, việc thăm dò đảo Quỷ Môn lần này là việc vô cùng quan trọng.
Thêm một kẻ thù đồng nghĩa với việc nhiều thêm một tầng nguy hiếm.
Liễu Bạch không nói nhiều, mấy người cũng biết xấu hổ mà không hỏi thêm nữa.
“Anh Diệp, anh biết Thương Thần Liễu Bạch sao?”
Sau khi Liễu Bạch rời đi, Thanh Tử cùng không nhịn được, tò mò hỏi Diệp Viễn.
Tất nhiên Thanh Tử cũng đã nghe nói về Liều Bạch, cũng vô cùng khâm phục cường giả như Liễu Bạch.
“Không biết!”, Diệp Viễn hơi lắc đầu.
Anh nghe nói đến đại danh của Liễu Bạch cũng là từ miệng của ý trung nhân ở đây vừa rồi.
Anh thật sự không biết gì về Liễu Bạch này.
“Vậy tại sao ông ấy lại muốn giúp chúng ta như thế!”, Thanh Tử càng tò mò hỏi.
“Không rõ lắm!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu.
Thật ra lúc này anh cũng rất tò mò, tại sao Liễu Bach lại muốn qiúp mình như vây.