Tuyệt Thế Thần Y - Chương 948 Cảm giác quen thuộc
Chương 948: Cảm giác quen thuộc
“Trước hãy để người của tôi xuống dưới dò đường đã!”
Lúc này, vị lão giả của Thánh Ky Đoàn mở lời:
Nghe vậy, một người mặc vest đen phía sau Thánh Ky Đoàn đi thẳng vào lối vào của hang động.
Những người khác không hề phản đối, bởi họ đều hiểu rằng mười mấy người mặc vest đen do lão giả Thánh Ky Đoàn dẫn theo đều là người chết, lần này đến đây cũng để dò đường cho họ.
Không biết trôi qua bao lâu, trên khuôn mặt lão giả Thánh Ky Đoàn lộ vẻ phấn khích.
“Các vị, tin vui đây, phía dưới không có nhiều nguy hiểm!”
“Vậy thì chúng ta hãy thử xông vào. Quỷ Môn Di Chỉ này xeml”
Nghe vậy, bà lão Hạo Môn đi vào lối vào hang động trước tiên.
Những người còn lại cũng không muốn thua kém, lần lượt đi vào trong.
Thôi Nguyên Khánh là người cuối cùng đi vào, trước khi vào, ông ta đâm thêm vài lá cờ hiệu nữa tại lối vào hang động.
Tức thì, lỗ hổng lớn kia biến mất không còn dấu vết, trở lại như ban đầu. Ngay lúc lỗ hổng biến mất, cánh cổng thành khổng lồ bỗng mở ra.
Khoảng mười phút sau khi các cao thủ siêu cấp từ các thế lực đi vào hang động.
Những người từ các thế lực khác cũng đến nơi này.
Khi tất cả nhìn thấy bức thành lũy khổng lồ, ai nấy đều kinh ngạc.
“Đây chính là Quỷ Môn Di Chỉ sao? Quá nguy nga tráng lệ rồi!”
Lúc có người kinh ngạc trước vẻ hùng vĩ của Quỷ Môn Di Chỉ, một người khác la lên:
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau vào tìm báu vật đi!” Nghe vậy, mọi người đều phấn khích lao vào cánh cổng thành đang mở rộng.
Khi đa số mọi người đã vào trong thành, Diệp Viễn, Thanh Tử và Tân Khuynh Thành cũng đến nơi.
Vừa đến chân thành lũy, Diệp Viễn liền có một cảm giác quen thuộc rất mạnh mẽ.
Ngoài ra, anh còn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang vẫy gọi mình, rất mạnh mẽ.
“Chẳng lẽ đây thực sự là Quỷ Môn Di Chỉ?”
Điều này khiến Diệp Viễn hơi nghi ngờ. “Chúng ta có nên vào không?”
Nhìn thấy người người kéo nhau vào cổng thành, Thanh Tử cũng hơi nôn nóng.
Diệp Viễn khế gật đầu, cũng đi về phía cổng thành.
Nhưng vừa đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại.
Đưa mắt nhìn về phía lối vào hang động mà những người khác đã đi vào trước đó.
“Sao vậy?” Thanh Tử nhìn Diệp Viễn với vẻ nghi hoặc.
“Có vẻ ở đó có trận pháp tồn tại!”
Nói rồi, Diệp Viễn quay lại góc tường.
Vừa đến góc tường, cảm giác có thứ gì đó đang vẫy gọi mình càng mạnh mẽ hơn.
“Quả nhiên có trận pháp tồn tại!”
Thần thức mở ra, Diệp Viễn phát hiện ra vài lá cờ hiệu dưới chân tường.
Đúng lúc Diệp Viễn chuẩn bị lấy những lá cờ hiệu ra, một giọng nói ngạo mạn vang lên cách đó không xa:
“Nhóc con, giao nộp thảo dược trong tay ra, nếu không hôm nay các người đều phải chết!”
Diệp Viễn quay đầu lại, thấy không xa là Yotamasa Nakano của Bát Kỳ Môn nước Uy đang dẫn theo một đám võ sĩ Bát Kỳ Môn, vây quanh các đệ tử của các gia tộc Đông phương như Đông Phương Hạo Vũ.
Lúc này, quần áo của Đông Phương Hạo Vũ và những người khác rách tươm, trên người và mặt đầy vết thương.
Đặc biệt là Đông Phương Hạo Vũ, hoàn toàn không còn vẻ phóng đãng vô tư như trước.
Hiện giờ, gương mặt anh ta tái nhợt, khắp người đầy vết thương, khóe miệng không ngừng rỉ máu.
Rõ ràng là anh ta đã bị thương nặng.
Nhìn đám người Bát Kỳ Môn, Đông Phương Hạo Vũ rất tức giận.
Ban đầu khi tiến vào rừng nguyên sinh này, họ cũng giống như những thế lực khác, không ngừng thu thập dược liệu và săn yêu thú.
Suốt quãng đường đi rất thuận lợi.
Chỉ đến khi đi sâu vào khu vực giữa rừng nguyên sinh, họ gặp một mảng thảo dược cực phẩm đã nhiều năm tuổi.
Đúng lúc họ chuẩn bị thu thập thì phát hiện có yêu thú canh giữ mảng thảo dược đó.
Và yêu thú ấy rất mạnh.
May mắn thay, những người gia tộc Đông Phương cũng không phải dạng vừa, sau một trận chiến khốc liệt với yêu thú, cuối cùng họ đã giết chết nó.
Sau khi giết yêu thú, họ thu gom hết mảng thảo dược.
Nhưng ngay lúc đó, những người của Bát Kỳ Môn bất ngờ xuất hiện, trực tiếp tấn công họ.
Trước đó trong trận chiến với yêu thú, họ đã bị thương một ít.
Đối mặt với cuộc tấn công đột ngột của những người Bát Kỳ Môn không hề thua kém, họ tất nhiên không phải là đối thủ.
Vì vậy, họ lập tức lựa chọn chạy trốn. Những người của Bát Kỳ Môn tất nhiên không buông tha, truy sát bọn họ cả dọc đường.
Trên đường chạy trốn, không ít người của gia tộc Đông Phương đã thiệt mạng dưới tay chúng.
Để bảo vệ người nhà, anh ta cũng đã giết một vài tên Bát Kỳ Môn.
Cái giá phải trả là vết thương cũ càng nặng thêm.
Những người của Bát Kỳ Môn này dường như không muốn giết họ ngay, mà chỉ đùa giỡn đuối bắt họ như vậy.