Tuyệt Thế Thần Y - Chương 950 Đừng đuổi theo giặc cùng đường
Chương 950: Đừng đuổi theo giặc cùng đường
‘Am”
Vừa đứng vững bước chân, Yotamasa Nakano đã bị chưởng lực của Đông Phương Hạo Vũ đánh trúng ngực.
“Xẹt xẹt xẹt…”
Tức thì, nhiều tấm phòng ngự hiện ra trước người Yotamasa Nakano.
Nhưng dù những tấm phòng ngự này lợi hại tới mức nào, trước chưởng lực của Đông Phương Hạo Vũ cũng vỡ vụn ngay tức khắc.
‘Ầmt” Cuối cùng, chưởng lực của Đông Phương Hạo Vũ vẫn hung hăng đập trúng ngực Yotamasa Nakano.
“Phụt!”
Lập tức, Yotamasa Nakano cảm giác như bị một chiếc xe đang lao tới đâm mạnh vào ngực, khiến cổ họng của hắn ta ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời, toàn thân hắn ta cũng không chịu nổi sức mạnh trùng kích khủng khiếp kia.
Giống như con diều đứt dây, hắn ta lao nhanh ra phía sau.
Đông Phương Hạo Vũ đâu có bỏ qua cơ hội tốt này, chân khẽ động, lập tức lao tới, một chưởng khác hung hăng đánh về phía Yotamasa Nakano đang lơ lửng.
Nhìn thấy chưởng lực lần này của Đông Phương Hạo Vũ sắp đánh trúng ‘Yotamasa Nakano.
Bỗng nhiên, xung quanh Yotamasa Nakano xuất hiện một đám sương mù trắng.
Thân hình Yotamasa Nakano lập tức biến mất không còn dấu vết.
Chưởng lực của Đông Phương Hạo. Vũ đánh trượt, anh ta cũng dừng bước.
Bởi vì trong đầu hắn ta đã truyền đến giọng nói của Diệp Viễn.
“Hắn đã trốn thoát rồi!” “Mẹ nó, may cho mày đấy đồ rác rưởi!”
Đông Phương Hạo Vũ lầm bầm mắng một câu, rồi nhìn về phía những người Bát Kỳ Môn còn lại.
“Trước đó các người đùa giỡn tôi phải không?”
Nhìn thấy khí sát ngút trời của Đông Phương Hạo Vũ, mấy đệ tử Bát Kỳ Môn không cần suy nghĩ, lập tức lao nhanh vào trong cổng thành.
Đùa gì nữa, ngay cả Yotamasa Nakano của Bát Kỳ Môn cũng không phải đối thủ của Đông Phương Hạo Vũ, bị ép phải dùng đến tuyệt chiêu.
Làm sao họ có thể là đối thủ của Đông Phương Hạo Vũ chứ.
Đông Phương Hạo Vũ vừa định đuổi theo thì giọng nói của Diệp Viễn lại vang lên trong tai.
“Đừng đuổi theo giặc cùng đường!”
Bất đắc dĩ, Đông Phương Hạo Vũ chỉ đành dừng bước.
“Mau chữa thương đi!”
Lúc này, giọng nói của Diệp Viễn lại vang lên trong tai Đông Phương Hạo Vũ.
Đông Phương Hạo Vũ vội vàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương.
Lúc này, Diệp Viễn nhìn về một góc khuất, thấy những người đang ẩn nấp trong bóng tối đã rời đi.
Anh đưa mắt nhìn về phía những lá cờ hiệu dưới chân thành lũy.
Chân khẽ giãẫm xuống, một trong số những lá cờ hiệu bay lên, rơi vào tay anh.
Và lúc này, lối vào hang động ẩn giấu trước đây cũng hiện ra trước mặt Diệp Viễn.
“Quả nhiên có vấn đề!”
Và lúc này, từ trong hang động lại truyền ra một cảm giác mạnh mẽ như thể có thứ gì đó đang gọi anh.
“Lát nữa chúng ta sẽ đi từ đây!” Nhìn về phía cổng thành, cuối cùng Diệp Viễn quyết định vẫn đi vào hang động này để thăm dò.
Sau đó, Diệp Viễn vung nhẹ tay lên, lá cờ hiệu lại rơi xuống đất, lối vào hang động cũng lập tức biến mất.
Sau khi đợi một lúc ở cổng thành, cuối cùng Đông Phương Hạo Vũ cũng ổn định hoàn toàn vết thương.
Đứng dậy từ mặt đất, Đông Phương Hạo Vũ vội vàng đến trước mặt Diệp Viễn, vô cùng kính cẩn cảm tạ:
“Đa tạ tiền bối cứu mạng!”
Dù Diệp Viễn đã dịch dung, nhưng Đông Phương Hạo Vũ vô cùng xác định, Diệp Viễn chính là người đã hỏi mua Tụ Hồn Thảo của mình trước đó.
“Không cần khách khít”
Diệp Viễn khẽ khoát tay nói.
“Anh có mang Tụ Hồn Thảo không?”
“CóIi”
Nói rồi, Đông Phương Hạo Vũ vội vàng lấy ra vài cây Tụ Hôn Thảo mà mình mang theo.
Nhìn thấy những cây Tụ Hồn Thảo này đã nhiều năm tuổi, Diệp Viễn rất vui mừng.
Tùy tiện vung tay lên, vài viên Địa Linh Thạch hiện ra trên lòng bàn tay.
Nhưng Đông Phương Hạo Vũ vội vàng nói:
“Tiền bối, tuyệt đối không thể, trước đó tiền bối đã cứu mạng tôi rồi, vài cây Tụ Hồn Thảo này xin anh hãy nhận lấy!”
“Cứ nhận đi, tôi không thiếu mấy viên Địa Linh Thạch này!”
Nói rồi, Diệp Viễn thu những cây Tụ Hồn Thảo vào nhẫn không gian, đồng thời ném vài viên Địa Linh Thạch cho Đông Phương Hạo Vũ.
“Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh!”
Lần này, Đông Phương Hạo Vũ cũng không từ chối nữa, những viên Địa Linh Thạch này đối với gia tộc Đông Phương cũng là vật quý hiếm.
“Thế nào, các người đi theo tôi, hay tự đi một mình?” Diệp Viễn hỏi thêm.
Đối với Đông Phương Hạo Vũ, Diệp Viễn có cảm giác không tồi, nên cũng muốn dẫn theo những người này cùng đi.