Tuyệt Thế Thần Y - Chương 962 Dương Hạo Thiên
Chương 962: Dương Hạo Thiên
Trong phút chốc, trong không gian lóe lên những tia sáng, vô số kình khí khủng bố được đánh ra, tàn phá bừa bãi.
Nếu không phải do không gian này đủ chắc chắn, thì e là trận chiến của những cường giả cảnh giới Thiên Vương trong này đã xé rách toàn bộ không gian từ lâu rồi.
Trong lúc nhất thời, hai bên chẳng ai làm gì được ai.
Nhưng thời gian trôi đi, dần dần người ở các bên thế lực có hơi không địch lại Vạn Độc Vương nữa.
Mặc dù Vạn Độc Vương này đã bị thương, thực lực không được như trước.
Nhưng người của các bên thế lực vẫn không có cách nào giết chết ông ta.
Cái chính vẫn là vì sương độc của Vạn Độc Vương này quá khủng bố, làn sương độc khiến bọn họ phải đối phó một cách cực kỳ cẩn thận, hơi bất cẩn một tí thôi là khả năng sẽ trúng độc của Vạn Độc Vương.
Đánh mãi mà không làm gì được Vạn Độc Vương, mọi người bắt đầu sốt ruột, tất cả mọi người hầu như đã tung ra tuyệt chiêu cuối cùng để đối phó với Vạn Độc Vương.
Nhưng khổ nỗi làn sương độc bảo vệ xung quanh Vạn Độc Vương thật sự là quá ngang ngược.
Dù bọn họ đã tung ra tuyệt chiêu, nhưng vẫn không thể làm gì Vạn Độc Vương.
Mà trải qua chiến đấu lâu như vậy, đám người cũng có chút lực bất tòng tâm rồi.
Lúc này, một tiếng hét thảm chợt vang lên, sau đó mọi người trông thấy một cường giả của Bát Kỳ Môn bất ngờ rơi từ không trung xuống.
Người còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành một vũng nước đặc.
Điều này lại khiến mọi người càng sốt ruột, mà một khi đã sốt ruột thì sẽ để lộ ra đủ loại sơ hở.
“A..
Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên, một cường giả của thần giáo Quang Minh cũng hóa thành một vũng nước đặc.
Nháy mắt mất đi hai cao thủ, điều này khiến cho đám người ở Hạo Thiên Môn áp lực hơn.
“Rầm!”
Lại một tiếng trầm muộn vang lên.
Bọn họ trông thấy ông lão dẫn đầu đoàn hiệp sĩ bất ngờ hộc máu, rơi từ không trung xuống đất.
Sau khi ông lão đoàn hiệp sĩ bị thương, mấy cường giả cầm đầu ở thần giáo Quang Minh và ltou Thiên Hồng
Cùng với mấy cường giả của giáo phái Thái Dương, không tiếp tục tấn công Vạn Độc Vương nữa.
Mấy người tung chiêu hư huyễn gần như cùng lúc, thân hình cấp tốc lui về.
Mà lúc này, ở giữa không trung cũng chỉ còn lại bà lão ở Hạo Thiên Môn thôi.
Còn Vạn Độc Vương thì cũng không hề đuổi theo đám Itou Thiên Hồng.
Một chiêu mạnh hung hăng đánh về phía bà lão Hạo Thiên Môn. “Phụt!”
Bà lão Hạo Thiên Môn lập tức hộc ra một ngụm máu lớn, sau đó vô lực rớt xuống từ giữa không trung.
“Trưởng lão!”
Chúng đệ tử của Hạo Thiên Môn đang ở cách xa đó nhìn thấy cảnh này, khóe mắt như muốn nứt ra, tất cả mọi người như phát điên, bọn họ muốn lao đến chỗ bà lão Hạo Thiên Môn.
“Tất cả đừng có mà qua đó chịu chết!”
Nhưng Nam Cung Nhã Hồng lại quát ngay.
Thực lực của những người này quá yếu, xông qua đó cũng chỉ đi nộp mạng vô ích mà thôi.
Vả lại, cho dù bây giờ tất cả mọi người có xông qua đó, thì cũng vô ích.
Bởi vì Vạn Độc Vương trên không trung đã cấp tốc lao xuống mặt đất, chiêu thức ác liệt cũng đánh về phía bà lão.
Mà lúc này, Thôi Nguyên Khánh đứng bên cạnh Diệp Viễn đang chuẩn bị ra tay cứu bà lão Hạo Thiên Môn, nhưng lại bị Diệp Viễn ngăn lại.
“Đừng vội, có người sẽ cứu bà ta!”
Quả đúng vậy, Diệp Viễn vừa dứt lời, liền trông thấy một bóng dáng màu trắng lao nhanh như tia chớp, nhoáng cái đã xuất hiện ở vị trí của bà lão Hạo Thiên Môn.
Sau đó hung hăng đánh một chưởng mạnh về phía Vạn Độc Vương đang hạ xuống đất.
‘Am”
Một tiếng trầm muộn!
Vạn Độc Vương đang lao nhanh xuống đất thì bị một chưởng đánh bay.
Sau khi quay vài vòng trên không trung, ông ta mới khó khăn tiếp đất.
Vừa tiếp đất, ông ta lại nhìn về phía thân ảnh màu trắng vừa xuất hiện bất ngờ kia với ánh mắt cực kỳ kiêng dè.
“Dương Hạo Thiên? Là ông hả!” Lúc này, mọi người cũng nhìn rõ
Người áo trắng kia.
Đó là một ông lão có dáng người cao to, mặc một bộ trường bào màu trắng.
“Là đại trưởng lão!”
Đám người Hạo Thiên Môn trông thấy ông lão kia thì lập tức mừng rỡ.
Bởi vì người này chính là đại trưởng lão của Hạo Thiên Môn bọn họ, cao thủ số một của Hạo Thiên Môn bọn họ.
Bà lão nhìn thấy người tới cũng cung kính chào ông lão một tiếng.
“Đại cai” “Không sao chứ?” Dương Hạo Thiên hỏi.
“Không dễ chết thế đâu!” Bà lão trả lời.
“†ÌƒP
Dương Hạo Thiên khẽ gật đầu, sau đó lúc này ông ta mới đưa mắt nhìn sang Vạn Độc Vương, cùng với đám người của đoàn hiệp sĩ và Bát Kỳ Môn vừa bỏ chạy.
“Các người đáng chết!”
Dứt lời, bóng dáng Dương Hạo Thiên đã biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa, ông ta đã xuất hiện ở trước mặt ông lão dẫn đầu đoàn hiệp sĩ.
Dù ông lão dẫn đầu đoàn hiệp sĩ kia đã rất cẩn thận phòng bị, nhưng khi đối mặt với Dương Hạo Thiên bất ngờ
xuất hiện trước mặt ông ta, ông ta vẫn
bị giật mình.
“Ông chết đi cho tôi!”
Theo tiếng quát, Dương Hạo Thiên đấm một quyền mạnh vào mạnh ông lão dẫn đầu đoàn hiệp sĩ đó.
Ông lão đoàn hiệp sĩ còn muốn phản kháng, nhưng ông ta phát hiện nội khí trong người ông ta đã bị phong bế, hoàn toàn không ra tay được.
“Âm!”
Theo một tiếng vang lớn, ông lão dẫn đầu đoàn hiệp sĩ bị Dương Hạo Thiên đánh một quyền thủng ngực. “Ông…”
Ông lão đoàn hiệp sĩ nhìn xuống lồng ngực của mình với ánh mắt khó mà tin nổi, khóe miệng tràn ra máu, sau đó vô lực ngã xuống đất.
Dương Hạo Thiên không để ý đến ông lão dẫn đầu đoàn hiệp sĩ nữa, ông †a quay đầu nhìn sang mấy người còn lại với ánh mắt sắc bén.
“Đến lượt các ngươi rồi!”
Lúc này, cuối cùng mấy người kia đã phản ứng lại, mà hành động đầu tiên sau khi bọn họ phản ứng lại.
Đó là quay người chạy.